Thời gian trước, sau khi cô giáo Từ cấm các học sinh đến tiệm tạp hóa, mục mua đồ ăn vặt đã biến mất khỏi sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu, chỉ còn lại tiền mua sách và đồ dùng học tập.
Gần đây, tên của các món ăn vặt lại xuất hiện trong sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu, thịt Đường Tăng, kẹo trái cây, sợi quả sung.
Sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu để mặc cho mẹ cô muốn đọc lúc nào thì đọc, Lữ Tú Anh vừa nhìn đã nhận ra những thay đổi trong đó, Lâm Tiếu lại bắt đầu đi đến tiệm tạp hóa rồi.
Cũng đúng, việc cấm học sinh đến tiệm tạp hóa của cô chủ nhiệm, nhiều nhất chỉ có tác dụng trong một tháng mà thôi.
Sau khi Lữ Tú Anh phát hiện ra bí mật này, bà nhìn Lâm Tiếu một cái nhưng không có vạch trần cô.
Lấm Tiếu vốn keo kiệt, mấy ngày mới nỡ mua đồ ăn vặt một lần, mỗi lần mua cũng không mua nhiều. Lữ Tú Anh thấy các bữa chính của Lâm Tiếu không bị ảnh hưởng, vì vậy bà cảm thấy không cần thiết phải quản chặt như vậy.
Mặc dù Lữ Tú Anh luôn lo sợ đồ ăn vặt bên ngoài sẽ không sạch sẽ, bà cũng muốn cấm cô không được ăn đồ ăn vặt giống như người nhà Trần Đông Thanh, nhưng bà không muốn quản Lâm Tiêu quá nghiêm khắc, Lâm Tiếu đã đủ ngoan rồi.
Giống như người nhà Trần Đông Thanh ngay cả một miếng đồ ăn vặt cũng không cho cậu bé ăn, Lữ Tú Anh cảm thấy quản như thế quá nghiêm khắc.
Thậm chí bắt con cái phải ăn đồ ăn vặt mà vợ mua cho.
Đánh chết Lữ Tú Anh cũng không nghĩ đến, một đứa bé kể từ sau vụ đau bụng mới có được tiền tiêu vặt như Trần Đông Thanh, giờ đây đã trở thành khách quen của tiệm tạp hóa, ngoại trừ không dám ăn các đồ ăn vặt có vị cay, hầu như tất cả đồ ăn vặt trong tiệm tạp hóa cậu bé đều thử qua hết một lượt.
Càng không ngờ rằng tất cả đồ ăn vặt xuất hiện trong sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu đều không phải do cô lén lút đi tiệm tạp hóa mua mà đều do Trần Đông Thanh và mấy cậu con trai chạy việc vặt mua cho Lâm Tiếu.
Cho đến hai đêm sau, đột nhiên Lữ Tú Anh nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm - cô giáo Từ: “Mẹ Lâm Tiếu, chị có biết tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu tiêu vào những việc gì không?”
Lữ Tú Anh hơi ngẩn người, không hiểu tại sao cô chủ nhiệm Từ lại hỏi như vậy.
"À, tôi biết thưa cô.” Lữ Tú Anh nói, cứ cách vài ba hôm bà sẽ xem sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đồng ý cho mẹ cô xem. Mỗi lần Lữ Tú Anh xem đều cảm thấy rất thú vị, các ghi chú trên đó đều rất rõ ràng.
Cô giáo Từ nói: “Là như thế này, chúng tôi phát hiện trong lớp có một nam sinh giúp các bạn cùng lớp đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, còn lấy phí chạy vặt của các bạn trong lớp.”
Giọng điệu của cô giáo Từ rất ngại ngùng, lớp mình dạy xảy ra loại chuyện như thế, cô ấy làm giáo viên nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này, cô ấy không biết nên nói với phụ huynh như thế nào.
Lữ Tú Anh sửng sốt: “Hả, còn có chuyện như vậy sao?”
Cô giáo Từ thở dài: “Vâng chị, hiện tại phụ huynh đã bảo con mình liệt kê ra hết những cái tên mà em ấy giúp các học sinh trong lớp mua đồ ăn vặt, trong đó có tên của Lâm Tiếu.”
Lữ Tú Anh vội vàng gọi Lâm Tiếu qua: "Lâm Tiếu, con nhờ bạn học trong lớp chạy việc vặt mua đồ ăn vặt cho con phải không?"
Mẹ cô vừa nghe điện thoại, lỗ tai nhỏ của Lâm Tiếu đã bắt đầu vểnh lên, khi nghe thấy ba từ "cô giáo Từ" trong miệng mẹ mình, cô lập tức căng thẳng.
Đầu óc Lâm Tiếu quay cuồng, gần đây cô đã phạm lỗi gì ở trường rồi sao? Cô không cảm thấy bản thân mình phạm lỗi gì cả, hai ngày trước cô giáo Từ còn lấy bài văn của cô xem như bài văn mẫu đọc trước lớp mà.
Lâm Tiếu cố nghe thử cô giáo Từ đang nói cái gì nhưng giọng của cô giáo Từ rất nhỏ, Lâm Tiếu cố vểnh tai lên cũng nghe không rõ.
Tiểu Hoàng cảm nhận được sự căng thẳng của Lâm Tiếu, đôi chân ngắn ngủn của nó chạy qua rúc người vào lòng Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vươn tay ra ôm Tiểu Hoàng vào lòng, ôm nó thật chặt.
Đột nhiên, Lâm Tiếu nghe thấy mẹ cô gọi tên mình.
"Lâm Tiếu, con nhờ bạn học trong lớp chạy việc vặt mua đồ ăn vặt cho con phải không?"
Lâm Tiếu căng thẳng, nắm chặt chùm lông trên người Tiểu Hoàng, khiến Tiểu Hoàng đau đến phát ra tiếng.
Thôi xong rồi, xong rồi, cô giáo Từ sao lại biết chuyện này kia chứ?
Cô giáo Từ vậy mà còn trực tiếp gọi điện cho mẹ cô để tố cáo cô nữa.
Lâm Tiếu cúi đầu, cả đoạn đường đi đến bên cạnh mẹ, cô đều cúi đầu nhìn vào gót chân mình, thẳng thắn thú nhận: "Dạ có, có một, hai, ba, bốn lần."
Lữ Tú Anh: "Bạn học giúp con chạy việc vặt mua đồ ăn vặt, có lấy phí chạy vặt phải không?”
Đột nhiên Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn mẹ mình.
“Cái gì mà phí chạy vặt?”
“Ai lấy phí chạy vặt?”
Hai mắt Lâm Tiếu nhìn chằm chằm mẹ mình, mắt cô còn tròn hơn cả mắt của Tiểu Hoàng, còn cái miệng thì có thể nhét nguyên cái trứng gà vào trong. Cô nhanh chóng nhớ lại hết một lượt các bạn nam trong lớp lén lút đến tiệm tạp hóa, buột miệng nói ra: “Viên Kim Lai, nhất định là Viên Kim Lai.”