Lữ Tú Anh xác định lại với Lâm Tiếu rằng chưa từng có bạn học nào nhận phí chạy vặt của cô, sau đó nói với cô giáo Từ rồi kết thúc cuộc điện thoại này.
Thấy cô giáo Từ vội vã cúp điện thoại, chắc chắn là kế tiếp vẫn còn rất nhiều cuộc điện thoại cần gọi.
Lâm Tiếu thấy mẹ cúp điện thoại, tính lén trốn đi. Cô nghe hiểu được, cô giáo Từ gọi điện thoại đến không phải là để mách mà là để điều tra bạn học thu phí chạy vặt!
Lâm Tiếu vò đầu bứt tai muốn biết rốt cuộc là ai thu phí chạy vặt, cuối cùng có phải là Viên Kim Lai hay không? Sao cô giáo Từ lại không nói là ai thế?
Lâm Tiếu men theo vách tường lén trốn đi, mong rằng trước lỗi lầm lớn như thu phí chạy vặt, mẹ và cô giáo Từ có thể bỏ qua sai lầm nho nhỏ của cô.
"Đứng lại!" Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu lập tức giống như tiên nữ bị Tôn Ngộ Không dùng phép định thân, không nhúc nhích, mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống chân.
Lữ Tú Anh: "Con không có gì muốn nói với mẹ sao?"
Lâm Tiếu không biết nên nói từ đâu, lẩm bẩm: "Mẹ hỏi đi... Mẹ hỏi cái gì thì con trả lời cái đó..."
"Được, vậy mẹ hỏi con, vì sao con lại bảo bạn học chạy vặt mua đồ ăn vặt thay con?" Lữ Tú Anh biết chuyện Lâm Tiếu mua đồ ăn vặt từ lâu, nhưng bà không ngờ Lâm Tiếu lại bảo bạn học chạy vặt thay mình.
Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: "Vì cô giáo Từ không cho phép các bạn học tới quầy bán quà vặt..."
Vậy nên mới bảo bạn học tới quầy bán quà vặt thay mình sao? Trong lòng Lữ Tú Anh thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi biểu cảm: "Con đã tìm ai để tới quầy bán quà vặt thay con?"
Lâm Tiếu bẻ ngón tay đếm: "Trần Đông Thanh, Lý Viễn Phương, Viên Kim Lai..." Lần nào Lâm Tiếu cũng tìm Trần Đông Thanh đầu tiên, thật sự tìm không được ai mới tìm Viên Kim Lai, cô không thích Viên Kim Lai, nhưng mà gần như trong lúc chuyển tiết nào cậu bé đều tới quầy bán quà vặt! Đã thế lần nào tìm cậu bé cũng không thất bại.
Lữ Tú Anh nghe thấy tên của Trần Đông Thanh, trong lòng giật mình, không ngờ Trần Đông Thanh cũng lén tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt.
Lữ Tú Anh: "Ai cũng không thu phí chạy vặt của con?"
Lâm Tiếu liên tục lắc đầu: "Không có."
Lữ Tú Anh: "Vậy con biết chuyện phí chạy vặt này không?"
Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu: "Không biết ạ."
Lữ Tú Anh nhìn chằm chằm Lâm Tiếu: "Không biết? Vậy tại sao vừa rồi con lại nói là Viên Kim Lai thu phí chạy vặt?"
Lâm Tiếu vội vàng nói cho mẹ nghe những dấu vết mình quan sát được: "Bởi vì trong cả lớp thì số lần Viên Kim Lai đi quầy bán quà vặt là nhiều nhất, số lần mua đồ ăn vặt giúp bạn học cũng là nhiều nhất!"
"Hơn nữa Viên Kim Lai to gan nhất, thích làm trái với quy định!"
Bây giờ đa số các bạn nam trong lớp đều dám lén tới quầy bán quà vặt, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy chắc không có nhiều bạn nam dám thu phí chạy vặt, dù sao người đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là Viên Kim Lai!
"Mẹ ơi mẹ ơi, cô giáo Từ có nói cho mẹ biết là ai không?" Lâm Tiếu tò mò muốn chết.
Lữ Tú Anh: "Chưa nói, con đừng hòng đánh trống lảng."
"Mẹ hỏi lại con, mặc kệ là bạn học nào thu phí chạy vặt, tại sao chỉ thu bạn học khác mà không thu của con?"
Lâm Tiếu cúi đầu nói nhỏ: "Con nói trước với mấy bạn rồi, con sẽ không méc cô giáo là mấy bạn tới quầy bán quà vặt, nhưng lúc con muốn ăn đồ ăn vặt thì mấy bạn phải mua giúp con."
Lữ Tú Anh trợn to mắt, không ngờ trong lớp hai khối tiểu học không chỉ có chuyện thu phí chạy vặt, mà Lâm Tiếu còn dựa vào chuyện này rồi đe dọa méc giáo viên để không bị thu phí chạy vặt.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, chuyện này phải nói thế nào đây? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi rồi bổ sung: "Nếu là Viên Kim Lai thì cậu ấy không dám thu phí chạy vặt của con đâu!"
Viên Kim Lai vẫn luôn rất sợ Lâm Tiếu, không, phải nói là cậu bé sợ anh trai của Lâm Tiếu là Lâm Dược Phi. Đợt thi cuối học kỳ lần trước áp lực học tập lớn, Viên Kim Lai liên tục mơ thấy Lâm Dược Phi đeo kính đen khoác áo da, sợ đến mức ngủ không yên suốt mấy đêm.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Tiếu càng cảm thấy người kia chính là Viên Kim Lai.
Cuối cùng Lữ Tú Anh cũng hiểu chân tướng mọi chuyện.
Lâm Tiếu không đoán sai, lỗi sai của cô so với lỗi sai lớn như thu phí chạy vặt thì có vẻ không nghiêm trọng lắm. Lữ Tú Anh cũng biết đa số các bạn trong lớp đều lén tới quầy bán quà vặt hoặc là nhờ bạn học mang đồ ăn vặt về giúp, Lâm Tiếu chỉ là một trong số đó.
"Phạt con hai tuần không có tiền tiêu vặt." Lữ Tú Anh nói.
Khuôn mặt Lâm Tiếu nhăn như trái mướp đắng, lúc trước cô còn chê tiền tiêu vặt mà anh trai cho, bây giờ lại phát hiện không nhận được tiền tiêu vặt từ bất cứ ai.
"Mỗi ngày rèn chữ thêm hai trang!"
Rèn chữ bắt đầu từ hôm nay, Lâm Tiếu ngồi xuống trước bàn học, viết từng nét từng nét xong một trang tập viết, sau đó lại thêm một trang.
Sau khi rèn chữ xong, Lâm Tiếu mở nhật ký của mình ra, viết vào đó rằng...