Cô giáo Từ gọi điện thoại tới để tìm hiểu về chuyện phí chạy vặt, cô bị mẹ phạt, đúng là "tai bay vạ gió" mà!
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa vào lớp đã túm lấy Trần Đông Thanh để hỏi: "Có phải là Viên Kim Lai không? Có phải người thu phí chạy vặt là Viên Kim Lai không?"
Trần Đông Thanh che miệng lắc đầu: "Tớ không thể nói, tớ đã thề là không nói rồi."
Những bạn học biết Viên Kim Lai thu phí chạy vặt đều từng thề vì bị cậu bé hết đe dọa lại dụ dỗ, nội dung Trần Đông Thanh thề là nếu cậu bé nói ra thì sau này sẽ không cao lên được nữa!
Dù Lâm Tiếu hỏi thế nào thì Trần Đông Thanh cũng không chịu nói, cô lại hỏi những bạn học xung quanh, mọi người cũng không chịu nói.
Lâm Tiếu quyết định tự mình đi tìm manh mối, cuối cùng cũng chờ tới lúc Viên Kim Lai vào lớp, cô lập tức nhìn chằm chằm vào mông của Viên Kim Lai!
Viên Kim Lai đặt mông ngồi xuống ghế, trông động tác không cần phải cẩn thận, trên mặt cũng không lộ vẻ đau đớn. Lâm Tiếu cau mày, chẳng lẽ mình đoán sai rồi sao, kẻ thu phí chạy vặt không phải cậu bé?
Mãi đến tiết thứ hai của buổi sáng, chỗ ngồi của Viên Kim Lai trống không.
Lâm Tiếu lại lập tức cảm thấy mình đoán trúng rồi!
Viên Kim Lai không ở trong lớp, chắc chắn là đến văn phòng của cô giáo Từ, cậu bé bị mời phụ huynh!
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba cái đầu nhỏ tụm lại với nhau, phân tích xem rốt cuộc là ai thu phí chạy vặt, ba người nhất trí cho rằng là Viên Kim Lai!
Trong tiết học, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết đến văn phòng của cô giáo Từ để nộp bài tập, mang về tin tức chính xác: "Viên Kim Lai và cha cậu ấy đang ở trong văn phòng của cô giáo Từ."
Lúc này, trong văn phòng của cô giáo Từ, đã muộn hơn giờ hẹn nửa tiếng thì cha Viên Kim Lai mới vội vàng chạy tới.
"Cô giáo Lý, thành thật xin lỗi."
Cô giáo Từ nhìn xung quanh, xác định cha Viên Kim Lai đang nói chuyện với mình: "Tôi họ Từ."
Giọng của cha Viên Kim Lai đột nhiên im bặt.
Cô giáo Từ: "Cha Viên, hôm nay tôi gọi anh đến là muốn nói về chuyện Viên Kim Lai ở trường giúp bạn học tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt, sau đó thu phí chạy vặt."
Cha Viên kinh ngạc nói: "Thằng bé còn có đầu óc kinh doanh như vậy sao?"
Vừa nói xong, cha Viên lập tức phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng thay đổi giọng điệu: "Thằng bé này đúng là quá đáng! Nhất định tôi sẽ dạy dỗ nó lại đàng hoàng!"
Cô giáo Từ đau đầu day giữa lông mày: "Cha Viên à, anh là phụ huynh, ảnh hưởng của anh đối với con trẻ lớn hơn là giáo viên đấy..."
Sau khi kết thúc tiết học thứ ba, cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy Viên Kim Lai quay về chỗ ngồi của mình.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu nhìn thấy Viên Kim Lai vào lớp nhưng mãi vẫn không dám ngồi xuống, mãi đến khi chuông tiết tự học sáng vang lên thì Viên Kim Lai mới không thể không ngồi xuống, vừa hút khí lạnh vừa nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Lâm Tiếu xác định trăm phần trăm, chính là Viên Kim Lai.
Buổi tối về đến nhà, Lâm Tiếu kể hết cho mẹ nghe những dấu để lại mà mình phát hiện, cả việc mình làm thế nào để phát hiện ra.
Lữ Tú Anh vỗ đầu Lâm Tiếu: "Sau này không được tới quầy bán quà vặt nữa đấy, bảo bạn học đi giúp con cũng không được, biết không?"
"Con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ mua cho con, chúng ta ăn ở nhà." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu thở dài, mẹ hoàn toàn không hiểu, quầy bán quà vặt ở trường học bán rất nhiều đồ ăn vặt, bên ngoài không mua được. Hơn nữa cho dù là cùng một món ăn vặt thì tới quầy bán quà vặt để mua trong lúc chuyển tiết cũng ăn ngon hơn!
Nhưng sau lần bị cô giáo Từ chỉnh đốn lại này, Lâm Tiếu thật sự không dám mua đồ ăn vặt ở quầy bán quà vặt trong trường nữa, cô miễn cưỡng đồng ý với mẹ: "Chỉ đành vậy thôi."
Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu viết hết tên đồ ăn vặt mà mình thích ra giấy, nếu bà rảnh thì sẽ đi mua cho Lâm Tiếu.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu về đến nhà thì thấy trên bàn đặt một cái túi thật to, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt mà cô thích.
"Que cay! Kẹo trái cây! Sợi quả sung!"
Lữ Tú Anh thở dài, lúc bà chưa tận mắt nhìn thấy mấy món đồ ăn vặt này thì còn đỡ, lúc tận mắt thấy rồi lại càng không muốn cho Lâm Tiếu ăn.
"Thật sự không biết cái này có gì ngon? Mùa đông muốn cho con ăn củ cải phải chế biến đủ kiểu, vậy mà con lại thích ăn cái củ cải sợi này..."
Lâm Tiếu mờ mịt: "Củ cải sợi gì cơ?"
Lữ Tú Anh thò tay lấy ra một gói "sợi quả sung" từ trong túi, ném lên trên bàn: "Cái này còn không phải là củ cải sợi sao?"
Lâm Tiếu há to mồm, lần đầu tiên lật xem phần nguyên liệu của "sợi quả sung" ở mặt sau: "Củ cải, đường cát trắng..."
Cô đọc từ đầu tới cuối, đọc tới đọc lui hai lần, không tìm thấy được hai chữ quả sung.
Lâm Tiếu trợn tròn mắt.