Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174.

Chương 174. - Chương 174. -

Sợi quả sung mà cô thích nhất lại được làm từ củ cải!

Thế giới của Lâm Tiếu sụp đổ.

Buổi tối, anh trai Lâm Dược Phi gọi điện thoại về nhà, Lâm Tiếu hoàn toàn không còn tâm trạng nào để nghe anh trai nói chuyện, chỉ ậm ừ cho qua.

Dù sao từ sau khi anh trai đi công tác thì nội dung cuộc gọi mỗi ngày cũng không khác nhau lắm, hôm nay ngắm được phong cảnh nào mới, ăn món nào mới, khiến Lâm Tiếu bứt rứt vì cô không thấy được và cũng không ăn được.

Anh trai còn nói đi công tác là đổi sang một thành phố khác để làm việc, nhưng theo Lâm Tiếu thì lại không phải, anh trai gọi điện thoại về nhưng lại chưa từng nhắc một chữ nào đến công việc.

Đi công tác tuyệt thật đấy, công ty chi tiền cho ra ngoài đi du lịch. Hai ngày trước Lâm Tiếu từng viết trong nhật ký rằng: "Sau này lớn lên mình cũng muốn tìm một công việc được đi công tác mỗi ngày!"

Lâm Dược Phi ở đầu bên kia điện thoại nghe ra em gái đang mất tập trung: "Để mẹ nghe máy đi."

Sau khi chuyển sang Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi hỏi: "Hôm nay Tiếu Tiếu sao thế ạ?"

Lữ Tú Anh cười không ngớt: "Tiếu Tiếu phát hiện sợi quả sung mà mình thích ăn được làm từ củ cải, đau lòng rầu rĩ cả đêm."

Chuyện mua đồ ăn vặt, thu phí chạy vặt trước đó, Lữ Tú Anh chưa từng kể cho Lâm Dược Phi nghe, phí điện thoại đường dài quá đắt, những chuyện này có thể chờ khi nào anh về rồi kể cũng được.

Lữ Tú Anh: "Còn chuyện gì không? Không có chuyện gì thì cúp nhé!"

Lâm Dược Phi: "Không..." Tút tút tút!

Lâm Dược Phi còn chưa nói hết câu thì Lữ Tú Anh đã cúp điện thoại. Anh vốn định nói "Không còn chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi xem nên mang quà gì về nhà", ai ngờ Lữ Tú Anh hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói chuyện.

"Ba hào!" Cửa sổ buồng điện thoại bị kéo ra vang lên tiếng rầm, ông chủ thò tay ra từ bên trong, Lâm Dược Phi đưa tiền cho ông ấy, ông chủ lại đóng cửa sổ lại cái rầm.

Lâm Dược Phi đứng trước buồng điện thoại hai phút, quyết định không gọi điện thoại về nữa, anh có thể đoán được Lữ Tú Anh sẽ nói gì, chắc chắn là nói trong nhà không thiếu gì cả, không cần mua cái gì hết, thôi thì để anh tự xem rồi mua vậy.

Từ sau khi biết sự thật về sợi quả sung, Lâm Tiếu vẫn luôn ủ rũ không có tinh thần. Tiểu Hoàng ngậm quả bóng cao su của mình tới tìm Lâm Tiếu chơi, miệng dụi vào người Lâm Tiếu rất nhiều lần, cuối cùng Lâm Tiếu cũng dắt Tiểu Hoàng tới cổng sân nhỏ, một người một chó bắt đầu chơi ném bóng.

Ban đầu Lâm Tiếu bày vẻ miễn cưỡng chơi với Tiểu Hoàng, nhưng chẳng mấy chốc đã dốc sức vào, chơi còn hăng hơn cả Tiểu Hoàng. Lữ Tú Anh để cô chơi một lát rồi hối thúc cô về nhà: "Nên rửa mặt đi ngủ rồi, muộn nữa sẽ làm ồn đến người khác đấy."

Vào cửa nhà, Lâm Tiếu thay dép ở cửa, Tiểu Hoàng vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, mãi đến khi Lữ Tú Anh lau khô móng vuốt cho nó, Tiểu Hoàng mới chạy lạch bạch vào nhà.

Lữ Tú Anh vươn tay xoa tóc Lâm Tiếu, bên trong mướt mồ hôi rồi, bà cau mày: "Không được, mẹ đổi một chậu nước ấm cho con, con đi gội đầu đi."

Lâm Tiếu đứng trước hồ nước, dưới chân giẫm lên băng ghế nhỏ, cúi đầu gội ra bọt trắng đầy đầu. Lữ Tú Anh đứng phía sau Lâm Tiếu, nâng khăn lông nhét vào trong cổ áo giúp cô, đồng thời còn đỡ Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cuộn tóc lại, hất từng vốc nước lên tóc. Lữ Tú Anh thấy trong chậu nước đã đầy bọt xà phòng thì bảo Lâm Tiếu hơi ngẩng đầu: "Để mẹ đổi chậu nước cho con, con đứng trên băng ghế nhỏ không được nhúc nhích nhé."

Đổi tổng cộng ba chậu nước, cuối cùng tóc của Lâm Tiếu cũng được gội sạch.

Lữ Tú Anh đứng sau lưng Lâm Tiếu, dùng khăn lông lau tóc giúp Lâm Tiếu, thấm ướt một cái khăn lông thì đổi sang một cái khăn lông khác.

"Được, lên giường đi." Lữ Tú Anh đuổi Lâm Tiếu lên giường, còn mình thì đi lau khô nước văng ra sàn nhà.

Tóc chưa khô thì không thể ngủ, Lâm Tiếu ngồi trên giường chơi hai mươi tư điểm với mẹ. Đây là trò chơi Lâm Tiếu học được ở văn phòng của cô giáo Từ, lúc vừa mới học được vô cùng nghiện, cả ngày cứ kéo mẹ và anh trai chơi chung. Lúc Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều bận việc thì Lâm Tiếu sẽ tự chơi một mình, bản thân rút ra bốn lá bài, sau đó tự gom thành hai mươi tư.

Bây giờ mức độ nghiện của Lâm Tiếu không còn lớn như vậy nữa, nhưng vẫn rất thích trò chơi này như trước.

Lữ Tú Anh cũng rất thích chơi trò này với Lâm Tiếu, bà không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần xào bài, rút bài, vậy là Lâm Tiếu có thể tự mình chơi vô cùng vui vẻ.

Lữ Tú Anh vừa rút bài giúp Lâm Tiếu, vừa thường xuyên dùng tay chải vuốt tóc Lâm Tiếu hai cái để tóc tơi ra hơn, cũng khô nhanh hơn một chút.

Đến lúc đi ngủ, Lâm Tiếu chơi xấu không muốn đi ngủ. Lữ Tú Anh nói: "Vậy chơi hai ván cuối cùng."

Hai ván bài gộp lại cũng chưa tới nửa phút, Lữ Tú Anh rút bốn lá bài ra, Lâm Tiếu có thể nói ra phép tính để đạt hai mươi tư điểm ngay lập tức.

"Mẹ ơi, chơi thêm một lát đi mà."

Lâm Tiếu nhõng nhẽo thất bại, Lữ Tú Anh gọn gàng dứt khoát cất bài Poker vào hộp, Lâm Tiếu bĩu môi chui vào ổ chăn để ngủ.

Tại sao con nít phải có thời gian ngủ cố định chứ? Hơn nữa còn sớm như vậy!

Vậy mà người lớn muốn ngủ giờ nào thì ngủ giờ đó, Lâm Tiếu thường xuyên tỉnh giữa chừng, thấy mẹ còn dựa vào đầu giường chưa ngủ, trước kia là dệt áo lông, vá áo dưới ngọn đèn ở đầu giường, bây giờ thì xem tạp chí của Lâm Tiếu dưới đèn.

Lâm Tiếu bĩu môi, nghĩ thầm chờ sau khi cô lớn nhất định muốn ngủ giờ nào thì ngủ giờ đó, muốn chơi muộn tới khi nào thì chơi muộn tới khi đó, sau đó cái miệng đang chu lên chậm rãi thả lỏng, biểu cảm trên mặt trở nên yên tĩnh bình yên.

Thoáng cái, Lâm Tiếu đã ngủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment