Sau khi Lâm Tiếu ngủ thì thường xuyên duỗi chân trên giường. Chân phải của Lâm Tiếu thò ra khỏi chăn, Lữ Tú Anh nhét trở vào, chân trái thò ra khỏi chăn, Lữ Tú Anh lại nhét vào, sau đó tới lượt cánh tay của Lâm Tiếu vươn ra khỏi chăn!
Lữ Tú Anh lắc đầu bất đắc dĩ, bình thường Lâm Tiếu ngủ không đến mức không ngoan thế này, chắc là do tối nay chơi hăng quá. Trước đó chơi bóng trong sân với Tiểu Hoàng, sau đó lại chơi hai mươi tư điểm trên giường.
Đêm nay bà thấy Lâm Tiếu ủ rũ rầu rĩ nên mới dung túng cô, sau này dù thế nào cũng không thể để mặc cô chơi như vậy trước khi ngủ được.
Lữ Tú Anh nằm xuống bên cạnh, né "tay đấm chân đá" của Lâm Tiếu, nhưng bà trốn bao xa thì Lâm Tiếu cũng đuổi tới được. Cuối cùng, Lữ Tú Anh tránh cũng không thể tránh, vươn tay đẩy Lâm Tiếu vào bên trong.
Tranh thủ lúc Lâm Tiếu yên tĩnh lại, Lữ Tú Anh nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!" Mấy tiếng sau, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đồng thời bị tiếng sủa to của Tiểu Hoàng đánh thức.
Trong ban đêm tĩnh lặng, tiếng sủa của Tiểu Hoàng có vẻ vô cùng lớn.
Lữ Tú Anh mở đèn đầu giường lên, xuống giường mang giày vào, Tiểu Hoàng làm sao thế? Bình thường Tiểu Hoàng chưa từng sủa vào ban đêm thế này.
Không phải là có chuột chui vào nhà đấy chứ? Da đầu Lữ Tú Anh ngứa ran, bụp một tiếng mở đèn phòng khách lên, nhìn thấy trong phòng khách sạch sẽ thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hoàng nằm sấp trong ổ chó ở phòng khách, nhưng vẫn sủa to hướng về phía cửa.
"Tiểu Hoàng, đừng sủa nữa, hơn nửa đêm đánh thức hàng xóm bây giờ." Lữ Tú Anh dạy dỗ Tiểu Hoàng.
"Gâu gâu gâu gâu..." Tiểu Hoàng vẫn sủa không ngừng như trước.
"Tiểu Hoàng, không được sủa!" Lữ Tú Anh lớn tiếng răn dạy Tiểu Hoàng.
Mãi đến khi bà giơ tay lên: "Còn sủa nữa là tao đánh mày đấy!"
"Ẳng ẳng..." Cuối cùng Tiểu Hoàng cũng ngừng sủa, nằm bò ra đệm, trong cổ họng phát ra những tiếng ẳng ẳng tủi thân.
"Hơn nửa đêm còn sủa bậy, mày còn tỏ vẻ tội nghiệp nữa hả!" Lữ Tú Anh giơ tay chỉ vào Tiểu Hoàng, cảnh cáo nó: "Không được sủa nữa, nếu còn sủa thì tao đánh mày thật đấy."
Lữ Tú Anh quay về phòng ngủ, thấy Lâm Tiếu cũng tỉnh, đang liên tục ngáp và dụi mắt.
"Mẹ ơi, mẹ đừng đánh Tiểu Hoàng mà, Tiểu Hoàng đang kêu con đấy..." Lâm Tiếu mơ mơ màng màng nói, giọng nói không rõ ràng.
Lữ Tú Anh kề sát lỗ tai đến bên miệng Lâm Tiếu: "Con nói cái gì đấy?"
Lâm Tiếu: "Mẹ ơi, Tiểu Hoàng biết con mơ thấy ác mộng nên đánh thức con đấy..."
Trước khi Lâm Tiếu bị Tiểu Hoàng đánh thức thì đang mơ thấy một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Cô mơ thấy Trần Đông Thanh đưa cho cô một gói sợi quả sung, Lâm Tiếu hớn hở xé gói ra, đột nhiên một đống củ cải trắng nhảy ra khỏi gói.
Củ cải trắng nối đuôi nhau nhảy ra khỏi gói, tất cả đều nhảy vào trong miệng Lâm Tiếu, nhét tới mức miệng Lâm Tiếu như muốn nổ tung.
Trong mơ Lâm Tiếu cố gắng tránh né củ cải trắng, nhưng dù tránh thế nào thì cũng không tránh được, cô sắp bị hù chết rồi.
Đúng lúc này, tiếng sủa to của Tiểu Hoàng đánh thức cô.
Lâm Tiếu nằm thẫn thờ trên giường một hồi lâu, phát hiện vừa rồi mình mơ thấy ác mộng! Củ cải trắng đáng sợ không phải là thật!
Trong nháy mắt, cảm giác may mắn và vui sướng lan ra cả người Lâm Tiếu.
Chắc chắn là Tiểu Hoàng biết cô mơ thấy ác mộng nên mới sủa to để đánh thức cô. Tiểu Hoàng đang bảo vệ cô đấy.
Cuối cùng Lữ Tú Anh cũng nghe thấy Lâm Tiếu nói gì, bà đắp chăn lại đàng hoàng cho Lâm Tiếu, xoa đầu cô: "Sao Tiểu Hoàng biết con mơ thấy ác mộng được? Nói cái gì mà ngốc thế."
Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Anh vừa mở mắt thì phát hiện đã sắp bảy giờ rồi!
Ngày thường đồng hồ sinh học của Lữ Tú Anh rất chuẩn, ngày nào cũng dậy sớm nên bà không có thói quen cài đồng hồ báo thức. Không ngờ tối hôm qua giằng co tới hơn nửa đêm làm hôm nay ngủ dậy muộn.
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, mau dậy đi." Lữ Tú Anh vội vàng thò tay đẩy Lâm Tiếu: "Sắp đi muộn rồi."
Lữ Tú Anh vội vàng rời giường chuẩn bị giúp Lâm Tiếu. Lâm Tiếu tới nhà vệ sinh, trong cốc đánh răng của cô đã hứng sẵn nước ấm, trên bàn chải đánh răng nhỏ đã được bóp sẵn kem đánh răng.
Rửa mặt xong, Lữ Tú Anh phụ Lâm Tiếu mặc quần áo: "Bữa sáng không kịp ăn ở nhà rồi, trên đường mẹ mua cho con bánh kếp Tàu."
Tới trước quán bánh kếp, Lữ Tú Anh vỗ trán: "Ôi trời, quên lấy trứng gà từ nhà đi rồi."
Trứng gà ở quán bánh kếp vừa nhỏ vừa đắt, mang trứng gà từ nhà mình tới sẽ có lời hơn, Lữ Tú Anh nén cảm giác xót tiền để thêm hai quả trứng gà cho Lâm Tiếu, để Lâm Tiếu ăn trên đường.
Đến cổng trường, Lữ Tú Anh lấy khăn tay lau khóe miệng cho Lâm Tiếu: "Mau vào đi."
"Không đến muộn." Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Lâm Tiếu: "Vừa ăn xong nên đừng có chạy đấy."
Lâm Tiếu vừa vào cổng trường còn chưa chạy, nhưng đi được một đoạn, quay đầu không thấy bóng mẹ đâu nữa thì lập tức cất bước chạy ngay!