Không phải cô sợ muộn, mà là không chờ nổi muốn nói cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân về bí mật chấn động về sợi quả sung.
Quả nhiên Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt khiếp sợ.
Vương Hồng Đậu không tin: "Sao lại là củ cải được chứ? Rõ ràng trên gói ghi là sợi quả sung mà! Vậy chẳng phải là lừa người sao!"
Lâm Tiếu liên tục gật đầu, đúng vậy đúng vậy, đây là lừa người!
Bây giờ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất muốn tìm được một gói sợi quả sung, xem thử có phải bảng thành phần ở mặt sau ghi là củ cải như Lâm Tiếu đã nói hay không. Nhưng bây giờ bọn họ thật sự không dám tới quầy bán quà vặt, các bạn nam trong lớp cũng không dám đi, đến Viên Kim Lai gần đây cũng vô cùng ngoan ngoãn.
Viên Kim Lai ngoan ngoãn lại, những bạn học nam xung quanh cậu bé cũng ngoan ngoãn theo một chút, hằng ngày không có nhiều cái tên bị viết vào sổ của lớp phó kỷ luật.
Nếu không tới quầy bán quà vặt được thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân chỉ đành nhịn thôi. Lâm Tiếu nói với hai người bạn, ở nhà cô có sợi quả sung, hôm nay không mang theo nhưng ngày mai sẽ mang tới cho bọn họ xem.
Suốt cả ngày, Vương Hồng Đậu luôn mất tập trung vì nghĩ tới chuyện này.
Giáo viên dạy toán đột nhiên kêu Vương Hồng Đậu đứng lên trả lời câu hỏi, Vương Hồng Đậu ngơ ngác, hoàn toàn không biết giáo viên dạy toán đã hỏi cái gì.
Lâm Tiếu nhanh chóng quay đầu, thì thầm nói cho Vương Hồng Đậu đáp án.
Vương Hồng Đậu lập tức lặp lại một lần đáp án của Lâm Tiếu.
Giáo viên dạy toán thấy rõ hành động của hai người nhưng không vạch trần, chỉ Vương Hồng Đậu một cái: "Đi học thì không được mất tập trung."
Sau đó Vương Hồng Đậu không dám lo nghĩ vẩn vơ nữa, Lâm Tiếu cũng không dám.
Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu chạy tới chỗ mẹ ở cổng trường: "Mẹ ơi mẹ ơi, ngày mai con có thể mang một gói sợi quả sung tới trường được không?"
Trông Lữ Tú Anh như đang mất tập trung, Lâm Tiếu hỏi hai lần mới nghe thấy mẹ trả lời: "Ừ, được."
"Mẹ ơi, mẹ sao thế?" Lâm Tiếu nhạy bén cảm nhận được mẹ hơi lạ.
Lữ Tú Anh lấy lại tinh thần, cười một cái với Lâm Tiếu: "Mẹ không sao hết."
Hàng lông mày nhỏ của Lâm Tiếu cau lại, cô cảm thấy mẹ có chuyện giấu mình!
Chuyện mà Lữ Tú Anh muốn giấu Lâm Tiếu, vừa bước vào khu tập thể của xưởng dệt bông thì đã bị hàng xóm tiết lộ.
Sau khi hàng xóm đứng đối diện nhìn thấy Lữ Tú Anh thì lớn tiếng nói: "Tú Anh, đêm qua ít nhiều gì cũng nhờ con chó nhỏ nhà cô!"
"Nếu không có con chó nhỏ nhà cô thì chắc khu nhà chúng ta không tránh được rồi!"
"Tú Anh, cô sao thế? Mí mắt cô bị giật à?"
Lữ Tú Anh liên tục đưa mắt ra hiệu cho hàng xóm, mí mắt sắp chớp ra tàn ảnh, vậy mà hàng xóm vẫn không hiểu được! Còn hỏi có phải mí mắt của bà bị giật không!
Lữ Tú Anh xụ mặt nói: "Không có gì!"
"Tôi vội về nhà nấu cơm, giờ không nói chuyện được." Lữ Tú Anh vội vã đi mất.
Lâm Tiếu bị mẹ kéo tay về, lần này là chắc chắn rồi, quả nhiên mẹ giấu mình chuyện gì đó!
Lời hàng xóm nói là có ý gì? Tại sao lại ít nhiều cũng nhờ có Tiểu Hoàng? Nếu không khu nhà bọn họ không tránh được chuyện gì cơ?
Tới dưới lầu nhà mình, Lữ Tú Anh phát hiện chuyện mà bà muốn giấu Lâm Tiếu, hoàn toàn không giấu được.
Dưới lầu lại bắt gặp vài hàng xóm, tất cả đều đang khen Tiểu Hoàng, cảm ơn nhà Lữ Tú Anh.
"Lần này Tiểu Hoàng lập công lớn rồi!"
"Không được, tôi phải lấy ít thịt cho Tiểu Hoàng ăn!"
"Không cần không cần, thật sự không cần, đây là tính trời sinh của chó rồi..." Lữ Tú Anh liên tục từ chối rồi về nhà, đóng cửa lại, không thể không nói thật với Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh thở dài: "Đêm qua tòa nhà chúng ta gặp trộm."
Sau khi Lữ Tú Anh nói xong thì nhanh chóng quan sát phản ứng của Lâm Tiếu, sợ rằng sẽ dọa đến cô.
Bà muốn giấu Lâm Tiếu là vì sợ sẽ dọa cô, nhưng tiếc là hoàn toàn không giấu được.
Giữa trưa Lữ Tú Anh về nhà ăn cơm nghỉ trưa thì nghe được tin này, hết hồn. Cảnh sát tới, nguyên khu tập thể nhốn nháo, những nhà bị trộm vào đang kiểm kê xem trong nhà mất thứ gì.
Chân Lữ Tú Anh mềm nhũn, vội vàng chạy về nhà, sau đó mới nghe nói các hộ khu nhà của bọn họ không gặp chuyện gì.
Những khu nhà khác trong khu tập thể có mấy hộ gia đình bị cạy khóa trộm tiền và đồ quý giá, chỉ có mấy hộ trong khu nhà của họ là không bị trộm thôi.
Về chuyện này, mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Đột nhiên có hàng xóm vỗ trán: "Tú Anh! Nửa đêm hôm qua chó nhà cô sủa to một trận!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe thấy, hơn nửa đêm chó nhỏ đã đánh thức tôi."
Mọi người nhanh chóng chắp vá ra sự thật, tối hôm qua có trộm vào tòa nhà, nhưng vừa tới khu nhà của họ thì Tiểu Hoàng trong nhà Lâm Tiếu ở lầu một đã sủa to, cuối cùng trộm không vào khu nhà của họ.