Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178.

Chương 178. - Chương 178. -

“Thay đổi giờ tiết kiệm điện rồi.” Mấy ngày gần đây, ngày nào Lữ Tú Anh cũng thấy bản tin trên tivi thông báo bắt đầu bước vào thời gian thực hiện thay đổi giờ để tiết kiệm điện.

Thời gian thực hiện thay đổi giờ để tiết kiệm điện bắt đầu từ tháng 5, đúng hai giờ đêm trở về sáng sẽ phải chỉnh đồng hồ nhanh hơn một tiếng, hai giờ lập tức đã biến thành ba giờ, sau đó giờ tiết kiệm điện chính thức bắt đầu.

Lâm Tiếu nằm trên sofa kêu than: “Tại sao lại phải thay đổi giờ tiết kiệm điện chứ?”

Điều này có nghĩa là cô bé sẽ phải dậy sớm hơn một giờ mỗi sáng để đi học.

Hàng năm cứ mấy ngày đầu khi bắt đầu thực hiện việc thay đổi giờ để tiết kiệm điện, Lâm Tiếu phải dậy sớm nên luôn trong tình trạng buồn ngủ rũ rượi. Đồng hồ treo trên tường được điều chỉnh nhanh hơn một tiếng, nhưng đồng hồ sinh học trong cơ thể cô bé không thể thích ứng ngay được.

Nhưng mùa thu hàng năm mỗi khi đổi thời gian tiết kiệm điện là Lâm Tiếu lại rất vui, sáng sớm tự nhiên được ngủ thêm một tiếng.

Lữ Tú Anh cũng không quen với việc đổi đi đổi lại thời gian tiết kiệm điện giữa mùa hè với mùa đông, trước kia không có khái niệm này, việc đổi thời gian như thế này là trò từ ba năm trước mới bắt đầu xuất hiện, cho đến bây giờ Lữ Tú Anh vẫn chưa quen được.

Lữ Tú Anh cũng biết tật cứ mấy ngày đầu khi bắt đầu thực hiện việc thay đổi giờ để tiết kiệm điện là Lâm Tiếu lại không dậy nổi nên trước đó mấy hôm bà sẽ bắt cô bé lên giường đi ngủ sớm hơn.

“Hôm nay ngủ sớm hơn mười lăm, ngày mai lại đi ngủ sớm hơn mười lăm nữa, cứ tăng thời gian dần dần lên, không phải là sẽ ngủ sớm hơn một tiếng rồi sao?”

Lâm Tiếu không muốn đi ngủ sớm, lăn lộn trên ghế sofa: “Con không muốn, cảm giác như là cuộc đời con bị cướp mất một tiếng vậy.”

“Cuộc đời của ai bị cướp mất một tiếng thế?” Lâm Dược Phi mở cửa vào.

“Tiểu Phi.”

“Anh, anh về rồi à?”

“Gâu gâu gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng chạy ra cửa, hướng về phía Lâm Dược Phi sủa.

“Tiểu Hoàng, không được sủa, người nhà mình về mày sủa cái gì thế?” Lữ Tú Anh nói với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng bị mẹ mắng liền cúi đầu ứ ử hai tiếng, không dám sủa Lâm Dược Phi nữa, nhưng cứ đi theo Lâm Dược Phi không rời nửa bước, anh bước tới đâu nó theo tới đó.

Lâm Dược Phi cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng, cười nói: “Nhớ tao à?”

Lâm Tiếu nhìn anh trai rồi lại nhìn Tiểu Hoàng. Theo như những gì cô bé hiểu về Tiểu Hoàng thì Tiểu Hoàng hoàn toàn không phải nhớ anh trai mà là nó không nhận ra anh nữa rồi.

Vì vậy nó mới đi theo anh từng bước một, giám sát xem anh có ăn trộm đồ gì của nhà mình không, có ăn trộm đồ ăn ngon của nhà mình không.

“Tiểu Hoàng mày nhớ tao đến thế cơ à?”

Lâm Tiếu thấy điệu bộ cười ha hả của anh trai thì quyết định nói với anh sự thật.

“Tiếu Tiếu, em ra ngoài sân mà xem, anh mang quà gì về cho em này.” Lâm Dược Phi nói.

“Quà á?” Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên, anh trai đi công tác còn mang quà về cho cô.

Lữ Tú Anh vội vàng chạy ra sân: “Sao con lại không cầm vào, để ở ngoài sân mất thì sao? Hai hôm trước tòa nhà của chúng ta vừa có trộm đấy.”

Lữ Tú Anh bỗng dưng im bặt, bà đứng trong sân và gọi Lâm Tiếu với giọng nói run rẩy: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu con ra ngoài xem anh trai con mua gì cho con này.”

“Cái gì thế ạ?” Lâm Tiếu thấy phản ứng của mẹ không được bình thường liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa, dép cũng không thèm thay.

“Woa!” Lâm Tiếu đứng trong sân, há hốc mồm.

“Xe đạp.”

Một chiếc xe đạp trẻ em màu cam sáng, so với loại xe 28 thanh mà Lâm Tiếu đã quen, chiếc xe đạp trước mặt cô nhỏ xíu.

Ánh mắt Lâm Tiếu dán chặt vào chiếc xe, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cái này dành cho em sao?”

Lâm Dược Phi thấy bộ dạng đờ đẫn của em gái liền bật cười: “Đương nhiên là của em rồi.”

Xe đạp trẻ em dài 55 cm, nhà này ngoài Lâm Tiếu ra thì ai đạp được.

“Lại đây, ngồi lên thử xem.” Lâm Dược Phi vỗ lên yên chiếc xe đạp nhỏ.

Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ cười và gật đầu với cô: “Đi đi.”

Lữ Tú Anh cũng rất ngạc nhiên trước chiếc xe đạp trẻ em mà Lâm Dược Phi mang về, trong khu tập thể của xưởng dệt bông này, Lữ Tú Anh chưa bao giờ nhìn thấy xe đạp trẻ em.

Xe đạp không hề rẻ, nếu có tiền để mua một chiếc xe đạp trẻ em, tại sao không bỏ ra thêm ít tiền để mua một chiếc xe đạp người lớn.

Bây giờ người ta nói đến ba đồ dùng thiết yếu tức là nhắc tới tivi màu, tủ lạnh và máy giặt. Nhưng như với độ tuổi này của Lữ Tú Anh, ký ức in sâu trong tâm trí bà vẫn là đồng hồ, xe đạp và máy khâu là ba đồ dùng thiết yếu.

Người lớn đạp xe để đi làm, đi về, ra ngoài giải quyết công việc, trẻ em đạp xe thì có tác dụng gì.

Bình thường trẻ con muốn chơi thì toàn đạp xe 28 lan của người lớn trong nhà. Yên xe cao không ngồi lên được, tụi trẻ con chỉ thò một chân xuống rồi đạp, nghiêng người đứng lên đạp.

Nhưng Lữ Tú Anh chưa bao giờ cho Lâm Tiếu đạp xe 28 lan, con mình mình là người rõ nhất, Lâm Tiếu không có năng khiếu về vận động, không được nhanh nhẹn cho lắm, trẻ con đạp xe 28 lan nếu bị ngã sẽ rất đau.

Bình Luận (0)
Comment