Lâm Tiếu rất nghe lời, mẹ không cho cô đạp xe, cô chưa đi một lần nào.
Kể cả là khi nghỉ hè chơi với chị Tiểu Mai, chị Linh Linh, những đứa trẻ khác lần lượt đạp xe 28 lan thì Lâm Tiếu cũng không đạp.
Kích thước chiếc xe đạp trẻ em mà Lâm Dược Phi mang về phù hợp với Lâm Tiếu. Lâm Tiếu ngồi trên xe, chống đầu ngón chân xuống là chống được xuống đất.
Lâm Tiếu ngồi trên xe, mặt mày căng thẳng, hai tay nắm chặt lấy ghi - đông, lưng dựng thẳng tắp.
Lâm Dược Phi cười nói: “Đừng sợ, đằng sau có bánh phụ, không ngã nổi đâu.”
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn về phía sau mới phát hiện ra điểm khác nhau giữa xe to và xe nhỏ, phía sau xe nhỏ ở hai bên còn có hai chiếc bánh nhỏ. Cho dù xe có nghiêng sang trái hay là đổ sang phải thì hai bánh phụ đều có thể bảo đảm cho Lâm Tiếu không bị ngã.
Lâm Dược Phi dạy Lâm Tiếu phanh xe: “Bên trái là phanh trước, bên phải là phanh sau.”
“Nếu muốn dừng từ từ, chỉ cần bóp phanh phải là được.”
“Lúc muốn dừng lại thật nhanh thì bóp phanh sau bằng tay phải trước, sau đó bóp phanh trước bằng tay trái. ”
“Tuyệt đối không được chỉ bóp phanh trước, nhất là khi xe đang đi nhanh, như vậy thì bánh trước sẽ giảm tốc độ, bánh sau chưa dừng lại, cả xe lẫn người sẽ đổ.”
Hồi Lâm Dược Phi còn nhỏ đi xe đạp, không ít lần bị đổ như vậy.
Lúc đó Lữ Tú Anh lo lắng, sợ hãi cả ngày, chỉ sợ Lâm Dược Phi bị gãy cổ, đánh Lâm Dược Phi không biết bao nhiêu lần. Lâm Dược Phi căn bản không quan tâm, xe đạp nhà mình bị khóa lại thì đi ké xe 28 lan nhà bạn.
Bây giờ đến lượt Lâm Dược Phi dậy em gái đạp xe, đột nhiên Lâm Dược Phi cảm nhận được phần nào sự lo lắng của mẹ hồi đó.
Lâm Tiếu rất ngoan, lại nhát gan, Lâm Dược Phi lo rằng cô bé bóp nhầm phanh, xe đạp bị đổ. Năm xưa mẹ phải lo cho anh gấp trăm nghìn lần là chắc.
Vốn dĩ Lâm Tiếu ngồi lên xe đạp là đã căng thẳng rồi, nghe anh trai nói nếu bóp nhầm phanh sau xe đạp là sẽ bị đổ ra phía sau lại càng lo lắng, không dám đạp.
Lữ Tú Anh thấy bộ dạng nhát gan của Lâm Tiếu thì yên tâm rồi, bảo Lâm Dược Phi dậy em gái đạp xe: “Mẹ đến nhà ăn kiếm ít thức ăn mặn về.”
Lâm Dược Phi đi công tác nhiều ngày như vậy, gầy và đen đi nhiều, phải ăn chút thịt bù vào.
Lâm Tiếu gần đây cũng ăn ngày càng khỏe, ngày nào cũng phải ăn nhiều thức ăn mặn, ngày nào mà không có thức ăn mặn là rất nhanh đói.
Lữ Tú Anh không biết hôm nay Lâm Dược Phi về nhà, bây giờ mới làm thức ăn mặn thì không kịp nữa, may mà còn có nhà ăn, bà phải nhanh chóng đến nhà ăn kiếm hai món.
Lâm Dược Phi nói: “Vậy thì đúng lúc quá, con đi cùng mẹ. Mẹ con mình đi bộ, Tiếu Tiếu đạp xe.”
Lâm Tiếu kinh hãi nhìn anh trai, sợ đến mức lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, không được, em còn chưa biết đạp.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên đáp: “Ngồi xe bốn bánh mà còn phải tập á, em ngồi lên trên dùng chân đạp là được mà, dù sao thì em có nghiêng ngả thế nào xe cũng không đổ được.”
Lâm Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Em không đi nhà ăn, anh muốn đi thì anh đi đi.”
Lâm Dược Phi không hiểu nổi Lâm Tiếu liền đi thẳng ra trước đầu xe đạp, đưa tay ra kéo lấy ghi - đông xe của Lâm Tiếu, kéo cả người lẫn xe đi.
Lâm Tiếu sợ hãi hét lớn: “A.”
Anh trai kéo xe đạp về phía trước, hai chân Lâm Tiếu để vào bàn đạp bắt đầu tự đạp, hai chân của Lâm Tiếu bị kéo theo một vòng.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu sợ, ở bên cạnh nói: “Thôi đủ rồi, để em học từ từ đi con.”
Lâm Dược Phi không hiểu nổi em gái: “Hét cái gì mà hét, anh có để em ngã đâu.”
Lâm Tiếu từ từ nhận ra, anh trai kéo xe của cô tiến về phía trước thật sự rất ổn định, hơn nữa bản thân cô chẳng phải làm gì, chỉ cần ngồi lên chiếc xe đạp nhỏ là cảm nhận được ngay cảm giác thong dong đạp xe.
Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu nhớ cảm giác này: “Đạp xe đơn giản như thế này, bây giờ bàn đạp di chuyển chân của em, quay lại khi em đi một mình, em phải tự đạp vào bàn đạp để di chuyển.”
Lâm Tiếu ngồi trên xe, chớp chớp mắt, hình như không khó lắm thật!
Tiếng hét vừa nãy hình như thật sự là quá vô lý, Lâm Tiếu đỏ mặt.
Từ tòa nhà Lâm Tiếu quành ra, Lâm Dược Phi kéo ghi - đông xe của Lâm Tiếu suốt quãng đường đến nhà ăn, mọi người ai cũng ngoái đầu lại nhìn.
Chiếc xe đạp trẻ em màu cam sáng của Lâm Tiếu mới tinh và sáng bóng. Rất ít người trong sân của xưởng dệt bông từng nhìn thấy một chiếc xe đạp trẻ em tinh xảo và đẹp đẽ như vậy, càng không bao giờ nghĩ được rằng gia đình Lữ Tú Anh lại mua được một chiếc xe đạp trẻ em như vậy.
Trong lòng những người lớn thầm nghĩ, cuộc sống của Lữ Tú Anh bây giờ thật tốt.
Điện thoại, tivi màu, máy giặt, những thứ này là những đồ thiết yếu đắt hơn xe đạp trẻ em, những thứ này đều không mang lại cho những người hàng xóm cảm nhận trực quan như thế này được. Bởi vì điện thoại, tivi màu đều là đồ dùng thiết yếu trong sinh hoạt gia đình hàng ngày, có những thứ đó hay không, chất lượng cuộc sống khác biệt rất lớn.
Xe đạp trẻ em lại khác, so với những đồ gia dụng “cần thiết” thì xe đạp trẻ em hoàn toàn là thứ “xa xỉ phẩm”.
Mặc dù bây giờ người ta rất khó để định nghĩa hai từ “cần thiết” và “xa xỉ phẩm”, nhưng sự trong lòng đều hiểu rõ sự khác nhau giữa hai thứ đồ dùng này.