Trong lòng Lữ Tú Anh cũng hiểu, bà thấy Lâm Dược Phi mua cho Lâm Tiếu một chiếc xe trẻ em như này, cũng không chấp nhận được cách tiêu tiền phung phí như thế này của Lâm Dược Phi.
Lữ Tú Anh rất tiếc tiền, thế nhưng khi đang định trách Lâm Dược Phi lãng phí, bà lại nhớ ra đây là quà của Lâm Dược Phi mua cho Lâm Tiếu.
Bình thường Lâm Tiếu rất tiết kiệm, không dám mở miệng đòi tiền, đòi đồ gì bao giờ, nếu như nói với anh trai cô bé không nên mua thứ đồ đắt tiền như vậy cho cô bé trước mặt cô bé, Lữ Tú Anh sợ là Lâm Tiếu lại nghĩ ngợi nhiều.
Lữ Tú Anh buộc phải nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Đợi lúc Lâm Tiếu không có nhà, bà lén nói với Lâm Dược Phi sau vậy. Chiếc xe đạp này được mua từ tận miền Nam về, chắc chắn là không trả được, cứ để Lâm Tiếu vui vẻ đạp đi.
Nhưng bà nhất định phải nói với Lâm Dược Phi cho rõ ràng, sau này không được mua cho Lâm Tiếu đồ vừa đắt tiền lại vừa không cần thiết như thế này nữa.
Đang là giờ tan tầm, trên đường đến nhà ăn ba người nhà Lâm Tiếu gặp rất nhiều người. Người lớn suy nghĩ phức tạp, có cách nhìn khác nhau còn phản ứng của lũ trẻ con thì hoàn toàn giống nhau.
“Xe đạp nhỏ đẹp quá mẹ ơi.”
“Cha ơi con cũng muốn có một chiếc xe đạp nhỏ như thế.”
Vào buổi tối mùa xuân, khi gió xuân phe phẩy và những cành liễu rung rinh trong gió khiến người ta buồn hắt hơi này, Lâm Tiếu trở thành đứa trẻ được tất cả trẻ con trong toàn bộ khu xưởng dệt bông ghen tị.
Lâm Tiếu bị chìm trong những ánh mắt như vậy nên rất nhanh đã quên mất sự lo lắng lúc mình vừa ngồi lên xe đạp.
Mẹ lấy hai đĩa thịt từ nhà ăn, trên đường từ nhà ăn về nhà, anh trai không còn dùng lực kéo xe đạp nữa, chỉ giúp Lâm Tiếu điều khiển phương hướng xe.
Lâm Tiếu đạp cả hai chân lên bàn đạp, dưới sự bảo vệ của anh trai và bánh phụ, đạp, trên đường về cô bé đã có thể đạp xe vững vàng.
Về đến nhà ăn xong cơm, Lâm Dược Phi mở túi to túi nhỏ hành lý của mình ra, lấy từng món quà mà anh mang về ra.
Những đồ chăm sóc da như kem trang điểm, bột ngọc trai đều là mua cho Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh vừa nói mua những cái này làm gì vừa cười không ngậm được mồm.
Bút, vở, hộp bút, đồ dùng học tập đều là của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vui sướng mở to mắt nhìn: “Em vẫn còn quà ạ?”
Anh trai đã tặng cô chiếc xe đạp trẻ em - món quà to như vậy mà vẫn còn tặng cô đồ dùng học tập nữa.
Lại còn là những đồ dùng học tập đẹp mà cô bé chưa nhìn thấy bao giờ, căng tin ở trường không có những đồ dùng học tập đẹp như thế, căng tin trong sân xưởng dệt bông càng không có, trong đám bạn trong lớp Lâm Tiếu, cô bé cũng chưa thấy bạn nào dùng đồ dùng học tập đẹp như thế.
Khi ánh mắt Lâm Tiếu dán chặt lên đồ dùng học tập, Lữ Tú Anh trông thấy Lâm Dược Phi rút từ trong hành lý ra một cái máy sấy, không nói là tặng mẹ, cũng không nói là tặng em gái, rồi lại cho lại vào túi.
Lữ Tú Anh lập tức hiểu ra chiếc máy sấy này là để tặng ai rồi.
Buổi tối, Lâm Tiếu chọn đi chọn lại rất lâu trong đám đồ dùng học tập mà anh trai mua cho, lấy ra hai cái bút cho vào hộp bút mới rồi đem đến trường.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Tiếu cố tình không đặt cặp sách sang cạnh bàn học mà đặt nó lên chiếc ghế gần giường nhất, để đồ dùng học tập mới được gần cô bé hơn.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu lấy hộp bút mới ra, Vương Hồng Đậu đã nhìn thấy ngay: “Đẹp quá, cậu mua ở đâu đấy?”
Lâm Tiếu tự hào khoe: “Anh trai tớ đi công tác tận trong miền Nam mua về cho tớ đấy.”
Vương Hồng Đậu vừa ngưỡng mộ vừa hụt hẫng, vậy thì cô không có cách nào bảo bố mua cho cô một chiếc hộp bút như thế rồi.
Sau khi tan học, Lâm Tiếu vẫn vui vẻ như mọi khi, đến hiệu sách nơi chị Tiểu Vân làm việc lượn một vòng trước.
Lâm Tiếu và chị Tiểu Vân chào nhau, không nhịn được liền lấy đồ dùng học tập mới của mình ra cho chị Tiểu Vân xem.
Ánh mắt chị Tiểu Vân dán chặt vào đồ dùng học tập mới của Lâm Tiếu: “Cho chị xem kỹ hơn được không?”
Lâm Tiếu gật đầu, hào phóng lấy đồ dùng học tập đưa cho chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân xem rất lâu rồi mới trả cho cô bé.
Buổi tối, lần đầu tiên Lâm Dược Phi nhận được điện thoại của Thẩm Vân.
“Alo, có phải Lâm Dược Phi không? Tôi là Thẩm Vân.”
Lâm Dược Phi mừng ra mặt, đang nằm ườn trên ghế sofa liền ngồi bật dậy: “Thẩm Vân, em tìm anh à?”
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi, thấy Lâm Dược Phi mồm ngoác đến tận mang tai liền quay đầu đi không thèm nhìn nữa.
Thẩm Vân ở đầu dây bên kia nói: “Lâm Dược Phi, em muốn hỏi anh cái này, những đồ dùng học tập mà anh mua cho Tiếu Tiếu trong miền Nam họ bán bao nhiêu tiền?”
“Anh có biết cách nào để nhập hàng không?”
Trên mặt Lâm Dược Phi chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Anh ngạc nhiên hỏi Thẩm Vân: “Em hỏi cái này làm gì?”
Giọng Thẩm Vân có chút ngượng ngùng, nhưng cô ấy vẫn lấy hết can đảm nói ra: “Em chưa từng thấy đồ dùng học tập nào đẹp như vậy ở chỗ mình, em nghĩ nếu có thể nhập hàng được, chúng ta có thể nhập xỉ từ miền Nam về, mở một góc nhỏ trong hiệu sách bán những văn phòng phẩm này.
Chiều nay, Thẩm Vân đã trao đổi việc này với ông chủ hiệu sách, ông chủ hiệu sách đã đồng ý rồi.