“Vậy thì mối làm ăn này là của em hay của ông chủ Quách?” Lâm Dược Phi vừa mở miệng đã vào ngay vấn đề chính: “Tiền nhập hàng là em bỏ ra hay là ông chủ Quách bỏ ra?”
Thẩm Vân nhẹ nhàng trả lời: “Vốn ban đầu em sẽ bỏ ra, nếu vụ này thực sự có thể thành công thì coi như em và ông chủ Quách hùn vốn.”
Lời của Thẩm Vân lại một lần nữa khiến Lâm Dược Phi ngạc nhiên vô cùng: “Vốn ban đầu là em bỏ ra?”
Mặc dù Lâm Dược Phi không biết Thẩm Vân có bao nhiêu tiền, nhưng dựa trên mức lương của cô ấy cũng có thể tính ra được đại khái số tiền tiết kiệm của cô. Cho dù là tiện bán thêm văn phòng phẩm trong hiệu sách thì số tiền mà Thẩm Vân phải bỏ vốn ra chắc hẳn cũng phải dùng đến toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô rồi.
Lâm Dược Phi liền khuyên Thẩm Vân: “Làm ăn chắc chắn sẽ phải có rủi ro, có thể kiếm được, cũng có thể lỗ vốn. Kiếm được tất nhiên là tốt, nhưng nếu thua lỗ thì phải làm thế nào?”
Thẩm Vân không dễ dàng gì kiếm được số tiền này, đó là tất cả số tiền vất vả kiếm được từ việc phục vụ từng món ăn một trong quán lẩu thịt dê, bao lần rửa bát đũa, bao lần kiểm đếm hàng hóa trong tiệm sách Văn Lan và bán từng cuốn sách một.
Nhưng giọng Thẩm Vân nghe có vẻ rất thoải mái: “Lỗ thì cứ lỗ, lỗ rồi thì yên tâm làm thuê, dù sao thì ông chủ Quách cũng bao ăn bao ở, tháng nào cũng trả lương cho em.”
Lâm Dược Phi vẫn lấy làm ngạc nhiên, anh ấy thấy khó hiểu nhất là: “Tại sao em lại muốn kinh doanh?”
Kiếp trước, Thẩm Vân chưa kinh doanh bao giờ chắc.
Tiếng cười của Thẩm Vân từ đầu dây bên kia truyền lại: “Vì muốn kiếm tiền thôi.”
Cô ấy thích kiếm tiền.
Cô ấy quá nghèo, từ nhỏ tới giờ cô đều phải sống trong cảnh nghèo đói cùng cực nên chỉ cần trông thấy một chút cơ hội thoát nghèo là muốn nắm chặt lấy ngay.
Thực ra nhà Thẩm Vân không phải là nghèo, cha cô là việc trong ngành đường sắt, lương khá là cao. Mẹ kế lương không cao bằng cha, nhưng cũng có công việc.
Nhà cô ấy không nghèo, nhưng cô ấy nghèo. Anh trai và em gái đều là cây có rễ bám, chỉ có cô ấy là cây bèo trôi không có rễ bám. Đất ở nhà không cung cấp cho cô ấy bất kỳ chất dinh dưỡng nào, ngược lại còn muốn lấy chất dinh dưỡng từ cô ấy.
Công việc đầu tiên của Thẩm Vân, tiền lương đều bị người nhà vơ vét hết, sau này cô học cách tiết kiệm tiền của chính mình. Trước khi trở về nhà từ quán lẩu thịt dê vào dịp Tết Nguyên Đán này, cô ấy dường như có linh tính nên đã gửi tiền vào ngân hàng và nhờ bà chủ quán lẩu thịt dê giữ hộ cho mình.
Sau đó, cô bỏ nhà đi, sau khi thay đổi công việc cô đến tìm bà chủ quán lẩu thịt dê, bà chủ ngay lập tức trả lại cuốn sổ tiết kiệm cho Thẩm Vân, còn làm một chiếc lì xì nhỏ, nhét vào tay cô và nói với cô: “Ngày tháng về sau sẽ ngày càng tốt hơn.”
Ngày tháng về sau của Thẩm Vân quả nhiên ngày càng tốt hơn. Công việc mới ở nhà sách, môi trường làm việc càng tốt hơn, môi trường chỗ ở cũng rất tốt.
Công việc trước đó, cô ấy phải ngủ trên một chiếc giường gấp trong nhà kho nhỏ ở nhà bếp phía sau, nhưng bây giờ cô ấy sống trong một căn phòng đơn trong tòa nhà ống. Dù nhà rất nhỏ và cũ kỹ, bếp và nhà vệ sinh dùng chung ở tầng 1 nhưng môi trường sống đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng Thẩm Vân vẫn chưa thỏa mãn.
Cô ấy tự nói với bản thân nên biết thế nào là đủ, nhưng cô vẫn muốn cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Trong tòa nhà ống, cả tòa nhà chỉ có một mình cô là nhà thuê, có mấy ông bà già rất tẩy chay Thẩm Vân.
“Đây là nhà do cơ quan cấp, không có ai quản lý hay sao mà bây giờ lại để người tạp nham cũng vào đây ở được thế?”
“Cô có phải người trong cơ quan chúng tôi không? Dựa vào đâu mà có thể vào nhà của đơn vị chúng tôi ở?”
Người hàng xóm già sống ở trong tòa nhà ống này mấy chục năm, Thẩm Vân chuyển tới đây sống chẳng khác nào hạt đậu đỏ rơi xuống vại đậu xanh, rất gây sự chú ý.
Một cô gái trẻ một mình thuê nhà bên ngoài, trong môi trường lớn như ngày nay, mọi yếu tố ở trên người Thẩm Vân đều rất hiếm gặp, rất đáng ngờ.
Lúc đầu, rất nhiều hàng xóm nhìn chăm cô chằm chằm, nghi ngờ cô ấy sẽ làm điều gì đó mờ ám trong căn nhà này. Sau này thấy ngày nào cũng chỉ có một mình Thẩm Vân ra ra vào vào, người ta không nghi ngờ điều này nữa, nhưng vẫn có mấy người hàng xóm vẫn khó chịu khi trông thấy cô.
Trước cửa nhà Thẩm Vật thường xuyên vô duyên vô cớ xuất hiện rác, trên mặt đất nước có lông gà văng tung tóe.
Thẩm Vân không hiểu tại sao mấy người hàng xóm đó lại phải làm như vậy, rõ ràng là cô không làm phiền tới bất cứ ai, chỉ vì nhà của hàng xóm đều là của họ, chỉ có mình cô ấy phải thuê nhà nên mới đối xử với cô như thế.