Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 182 - Chương 182.

Chương 182. - Chương 182. -

Thẩm Vân nằm trên chiếc giường ván cứng, nhìn lên trần nhà loang lổ, cô nghĩ thầm, nếu sau này cô có một ngôi nhà của riêng mình thì thật tuyệt.

Ước mơ này quả thật là hão huyền, nhưng cũng thật ngọt ngào.

Nếu cô có thể có một ngôi nhà của riêng mình, cô sẽ không bị hàng xóm bắt nạt vì mình là kẻ đi thuê phòng nữa.

Nếu cô có thể có một ngôi nhà của riêng mình, cô sẽ không bao giờ phải trốn chạy khỏi “nhà” trong những tháng mùa đông lạnh giá, đến hành lý tuỳ thân cũng không kịp mang từ cái gọi là “nhà” đó đi nữa.

Một ngôi nhà thuộc về mình, một gia đình thuộc về mình, mãi mãi không phải trốn chạy, ai cũng không đuổi cô đi được.

Thẩm Vân nhắm mắt lại, chìm đắm vào trong giấc mơ đẹp. Dù sao cũng mất công mơ, vậy chả tội gì không mơ ước lớn hơn. Cô muốn có hai ngôi nhà, một căn để mình ở, một căn cho thuê.

Thẩm Vân trùm chăn qua đầu, thầm mơ giấc mơ đẹp, hai căn nhà, ba căn nhà, bốn căn nhà, đương nhiên càng nhiều càng tốt, đến lúc đó bên hông của cô treo một chùm chìa khóa to, hàng tháng thu tiền phòng bận tối mắt tối mũi.

Căn phòng hiện tại mà Thẩm Vân đang thuê vừa cũ vừa xuống cấp vừa nhỏ mà tháng nào tiền thuê nhà cũng vẫn vậy, không giảm một chút nào. Vì nhà sách nằm trong khu nhà như vậy, lương của Thẩm Vân ban đầu thấp hơn so với lúc làm việc ở quán lẩu dê, sau này nhờ Lâm Tiếu mà Thẩm Vân đặt hàng rất nhiều tạp chí, nhận được nhiều hoa hồng thì lương mới cao hơn khi làm việc ở quán lẩu dê.

Sau khi Lâm Tiếu đưa đến cho Thẩm Vân một tốp khách hàng nhỏ đặt tạp chí, Thẩm Vân phát hiện ra đây là cơ hội tốt liền giới thiệu các tạp chí thiếu nhi cho học sinh tiểu học và phụ huynh khi họ đến nhà sách Văn Lan.

Tất cả tạp chí thiếu nhi của nhà sách Văn Lan Thẩm Vân đều đã đọc qua, học sinh tiểu học và phụ huynh muốn tìm hiểu loại nào, cô ấy cũng đều giới thiệu qua được.

Cô ấy còn tới bưu điện lấy danh sách đặt tạp chí thiếu nhi về, đối chiếu với tạp chí có và không có ở trong nhà sách Văn Lan, rồi đề xuất ý kiến với ông chủ Quách, bổ sung tạp chí thể loại khoa học viễn tưởng mà trong nhà sách chưa có.

Thẩm Vân đã mang về cho nhà sách không ít thương vụ làm ăn, ông chủ Quách thấy việc trích phần trăm cho Thẩm Vân quả thật là một quyết định không thể chính xác hơn. Phần trăm mà Thẩm Vân nhận được nhiều, đương nhiên nhà sách nhận được càng nhiều hơn.

Mỗi lần ông chủ Quách gặp Thẩm Vân, mặt mày đều tươi như hoa.

“Tiểu Vân à, nghe nói cô thích ăn thịt dê, tôi nấu món thịt dê kho đông cho cô nếm thử nhé.”

“Tiểu Vân, tôi nấu chè đỗ xanh đấy, tôi múc một bát cầm qua cho cô đây.”

“Tiều Vân.”

Chính vì việc đặt mua tạp chí lấy phần trăm làm cơ sở nên việc bán văn phòng phẩm giữa Thẩm Vân và ông chủ Quách mới thuận lợi như vậy.

Thẩm Vân nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những lời mà cô nói qua với Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi nói mấy năm nữa, ngoài nhà ở đơn vị còn có nhà ở thương mại, chỉ cần có tiền là mua được.

Thẩm Vân vẫn không thể quên cảm giác của mình khi biết tin, lúc đó tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, trong lòng cô có một khao khát mãnh liệt rằng mình sẽ có một ngôi nhà của riêng mình.

Thẩm Vân tin những gì Lâm Dược Phi nói, kỹ năng và kiến ​​thức của Lâm Dược Phi giỏi hơn cô ấy rất nhiều. Sau đó, Thẩm Vân bắt đầu chú ý đến các tin tức trong lĩnh vực này và thấy rằng các chuyên gia đã thảo luận về vấn đề nhà ở thương mại.

Thì ra từ chín năm trước, đã có đề xuất rằng cải cách nhà ở nên đi theo con đường thương mại hóa, năm ngoái Hội nghị Công tác cải cách hệ thống nhà ở toàn quốc đã được tổ chức.

Thẩm Vân nghe thấy những tin tức này, lòng nóng như lửa đốt. Lâm Dược Phi nói nhà thương mại phải chờ 7 đến 8 năm nữa, nhưng Thẩm Vân xem tin tức thì cảm thấy có lẽ không cần lâu đến như vậy, dù sao sau này trong tay có tiền chắc chắn sẽ mua được nhà.

Lâm Dược Phi theo đuổi Thẩm Vân, đương nhiên Thẩm Vân không phải không động lòng.

Cô nhìn thấy Lâm Dược Phi, thậm chí chỉ cần nghe thấy tên Lâm Dược Phi là mặt đã đỏ, tim đã đập loạn nhịp rồi.

Nhưng Thẩm Vân cũng thấy rõ khoảng cách giữa mình và Lâm Dược Phi, lương của Lâm Dược Phi cao như vậy, bản thân cô chỉ làm công việc bán thời gian, Lâm Dược Phi có một gia đình hạnh phúc, còn cô thì có một gia đình kìm hãm cô như vậy.

Thẩm Vân không biết Lâm Dược Phi để mắt đến cô ấy vì điều gì, nếu nói là Lâm Dược Phi thích cô vì cô xinh đẹp, nhưng bản thân Lâm Dược Phi cũng là một trong những người có ngoại hình đẹp nhất.

Lâm Dược Phi ăn mặc rất phong cách và đẹp trai, trong khi trang phục của Thẩm Vân là loại rẻ tiền nhất, quê mùa từ đầu đến chân.

Trước mặt Lâm Dược Phi cô cảm thấy rất tự ti, vì sự tự ti này, cô không dám nhận lời Lâm Dược Phi.

Giá như cô có thể xuất sắc hơn một chút, lại xuất sắc hơn chút nữa, cô ấy mới có thể đứng cạnh Lâm Dược Phi.

Bình Luận (0)
Comment