Việc đầu tiên mà Lâm Tiếu làm sau khi tan học là đến nhà sách Văn Lan lượn trước.
“Chị Tiểu Vân ơi, chị Tiểu Vân không có đây sao?”
Lâm Tiếu không nhìn thấy chị Tiểu Vân ở trong hiệu sách, buổi tối mới được anh trai nói cho biết, chị Tiểu Vân đi công tác rồi.
“Chị Tiểu Vân sao lại cũng đi công tác?” Lâm Tiếu ngạc nhiên.
Đi công tác chắc chắn là rất vui, nên người lớn mới đều thích đi công tác.
Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: “Đợi đến ngày kia, sau khi chị Tiểu Vân xuống tàu sẽ gọi điện thoại cho nhà mình.”
Lâm Tiếu một mình vào Nam nhập hàng, Lâm Dược Phi thực sự không yên tâm, bây giờ trên tàu rất loạn, chợ đầu mối cũng rất loạn.
Trước khi Thẩm Vân đi, Lâm Dược Phi đã đưa cho Thẩm Vân mấy đồng: “Đây là tiền điện thoại, em đến nơi ngày nào cũng phải gọi cho anh báo bình an nhé.”
Thẩm Vân nghe thấy Lâm Dược Phi nói vậy, lặng người.
Lâm Dược Phi nhìn Thẩm Vân, cứ nghĩ là cô ấy sẽ đỏ mặt, không ngờ là quầng mắt Thẩm Vân đỏ lên.
Thẩm Vân vội vàng cúi đầu xuống trốn tránh, Lâm Dược Phi cũng nhìn đi chỗ khác giả vờ như không nhìn thấy.
Cuối cùng, Thẩm Vân không nhận tiền lẻ của Lâm Dược Phi, nhưng đồng ý gọi điện cho Lâm Dược Phi.
Hai ngày sau, Thẩm Vân gọi cuộc gọi đầu tiên về, Lâm Tiếu nghe máy. Đôi tai nhọn của Lâm Tiếu vừa nghe là nhận ra ngay tiếng của chị Tiểu Vân, cô bé mừng rỡ gọi: “Chị Tiểu Vân.”
Thẩm Vân đi đi lại lại trước bốt điện thoại công cộng vài lần, cuối cùng cô lấy hết can đảm gọi vào số điện thoại nhà của Lâm Dược Phi, lúc đầu cô rất căng thẳng, nghĩ tới việc Lâm Dược Phi nghe điện thoại của mình là đã rất căng thẳng, nghĩ tới việc có thể bị mẹ Lâm Dược Phi nghe điện lại càng căng thẳng hơn.
Bây giờ nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia là Lâm Tiếu, Thẩm Vâm thở phào nhẹ nhõm: “Tiếu Tiếu, em đang làm gì đấy,”
Lâm Tiếu: “Em đang làm bài tập môn thủ công.”
Thẩm Vân: “Vậy anh trai em đang làm gì.”
Lâm Tiếu vươn cổ lên nhìn một cái, trả lời: “Anh trai em đang ở trong nhà vệ sinh.”
Thẩm Vân trầm ngâm hai giây, hỏi: “Anh trai em còn lâu nữa không?”
Lâm Tiếu ậm ừ: “Anh trai em đi vệ sinh cực kỳ lâu.”
Nhà vệ sinh trong nhà quá nửa thời gian đều bị anh chiếm lĩnh, thời gian mà cô và mẹ hai người cộng lại cũng không bằng thời gian một mình anh ở trong nhà vệ sinh.
Mấy hôm trước, tự nhiên anh trai lại muốn cầm quyển văn học nhi đồng của cô vào nhà vệ sinh.
Bị Lâm Tiếu bắt ngay tại trận.
Lâm Tiếu vội vàng cướp lại cuốn tạp chí mà mình yêu thích, huých lưng và cãi nhau với anh trai một trận, cấm anh trai sau này không được cầm bất cứ quyển sách nào của cô vào nhà vệ sinh nữa.
Anh trai ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất thối, Lâm Tiếu coi mỗi một cuốn sách đều là bảo vật mà cô yêu nhất, nhất quyết không thể để anh trai mang vào chỗ thối.
Thẩm Vân cười: “Chị đến nơi an toàn rồi, em nói với anh em một tiếng giúp chị nhé.”
Lâm Tiếu nghiêm túc nhận lời, cô bé cầm điện thoại gật đầu, quên mất là chị
Tiểu Vân hoàn toàn không thể nhìn thấy: “Vâng, lát nữa em sẽ bảo anh trai.”
Khi Lâm Dược Phi bước ra từ nhà vệ sinh, Lâm Tiếu đã ngắt điện thoại rồi. Lâm Dược Phi hỏi: “Vừa ai gọi điện đến đấy?”
Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân.”
Lâm Dược Phi ngẩn người: “Thẩm Vân gọi đến sao em không gọi anh ra nghe điện thoại!”
Lâm Tiếu hoang mang: “Chị Tiểu Vân gọi điện cho em, gọi anh làm gì?”
Lâm Dược Phi cười: “Sao Thẩm Vân lại gọi cho em chứ, chắc chắn là gọi cho anh!”
Lâm Tiếu nhớ kỹ lại một lượt nội dung cuộc nói chuyện với chị Tiểu Vân, hùng hồn nói: “Không, chị Tiểu Vân không hề nói là gọi điện cho anh, cũng không nói là bảo anh nghe điện thoại.”
“Chị ấy dặn em nói với anh là chị ấy đã đến nơi an toàn rồi.”
Rõ ràng là cuộc gọi của chị Tiểu Vân là gọi cho cô, tiện thể nhờ cô bảo với anh một câu.
Lâm Tiếu gật đầu, chắc chắn là như vậy.
Lâm Dược Phi giữ chặt lấy đầu Lâm Tiếu, gõ liền ba cái vào đầu cô bé: “Lần sau Tiểu Vân gọi điện thoại đến, lập tức gọi anh nghe.”
Lâm Tiếu xoa đầu mình, trợn mắt nhìn anh trai: “Không nhớ, không nhớ, đầu của em bị gõ ngốc rồi, anh nói cái gì em cũng không nhớ đâu.”
Ngày hôm sau, Thẩm Vân gọi đến sớm hơn một chút.
Điện thoại trong nhà vang lên, “gâu gâu gâu” Tiểu Hoàng nhìn vào điện thoại sủa.
Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi cùng chạy về phía điện thoại, Lữ Tú Anh đang dùng kẹp giấy để treo rèm cửa ngẩng đầu nhìn hai anh em, lắc đầu bất lực.
Chân của Lâm Dược Phi dài nên chạy nhanh, cướp lấy điện thoại trước mặt Lâm Tiếu: “Alọ”
Nghe thấy tiếng đầu dây bên kia là Thẩm Vân, Lâm Dược Phi mới an lòng: “Thẩm Vân, em thế nào rồi? Đang ở nhà nghỉ nào?”