Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184.

Chương 184. - Chương 184. -

Lúc Lâm Dược Phi và Thẩm Vân nói chuyện, Lâm Tiếu đứng bên cạnh anh trai, với lấy điện thoại.

“Em muốn nói chuyện với chị Tiểu Vân.” Lâm Tiếu nói thầm với Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu cứ tưởng rằng mình nói thầm sẽ không làm phiền anh trai và chị Tiểu Vân nói chuyện điện thoại, thực ra Lâm Dược Phi bị Lâm Tiếu làm phiền chết đi được.

Có con kỳ đà cản mũi Lâm Tiếu này ở đây, Lâm Dược Phi không có cách nào để nói chuyện gì ra hồn với Thẩm Vân, anh bất lực thở dài, đưa điện thoại vào tay Lâm Tiếu: “Cho em đấy, cho em.”

Lâm Tiếu áp vào điện thoại, sốt ruột hỏi: “Chị Tiểu Vân, hôm qua chị gọi điện cho em hay là cho anh trai em thế?”

Câu hỏi này đã cân nhắc cả ngày nay rồi, anh em cứ khăng khăng là chị gọi anh ấy, Lâm Tiếu thấy nhất định là gọi mình.

Thẩm Vân không ngờ là Lâm Tiếu sẽ đột ngột hỏi câu này, với Lâm Tiếu – cô bé ngây thơ vô tội này, biết rằng Lâm Dược Phi đứng ngay bên cạnh nghe, Thẩm Vân không tiện nói thật: “Ừ, là chị gọi cho Tiếu Tiếu.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn anh trai.

Chị ấy nói đấy, điện thoại của chị Tiểu Vân sao mà có chuyện không phải là gọi cho cô.

Lâm Tiếu đã biết chị Tiểu Vân đi công tác cùng một chỗ với chỗ anh trai đi công tác, dính vào điện thoại hỏi: “Chị Tiểu Vân, chị có biết chỗ nào có đồ ăn ngon không?”

Thẩm Vân: “Chị không biết.”

Lâm Tiếu liến thoắng kể một list danh sách những món ngon mà anh trai kể với cô, tất cả đều kể cho chị Tiểu Vân nghe.

Lâm Dược Phi kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, những món mà Lâm Tiếu kể đó hầu như cô chưa từng ăn món nào, thậm chí cũng chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ nghe anh kể qua một lần đã nhớ hết rồi.

Lâm Tiếu kể hết tên những món ngon, lại bắt đầu kể về những món không ngon, sau khi huyên thuyên một hồi, cuối cùng tổng kết lại: “Những món khó ăn này, anh trai đã thay em nếm rồi, chị Tiểu Vân chị không cần phải ăn những món này nữa.”

“Chị Tiểu Vân chị nhớ những món ngon em kể chưa?” Lâm Tiếu hỏi.

Thẩm Vân cười nói: “Ừ, chị nhớ rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vân trả tiền, đi ra khỏi trạm điện thoại công cộng, tại quán nhỏ bên cạnh cô mua một cái bánh bao, ăn ngấu nghiến.

Người bán bánh bao nhìn thấy cô liền hốt hoảng: “Cô gái, để tôi rót cho cô một bát nước.”

Thẩm Vân cố nuốt một miếng xuống: “Cám ơn bà chủ.”

Thẩm Vân uống hai ngụm nước, cuối cùng cũng tống được cái bánh bao đang nghẹn ở cổ xuống. Cô bước nhanh về khách sạn nhỏ nơi mình ở, thầm nghĩ tên những món ăn mà Lâm Tiếu vừa nhắc qua điện thoại.

Sau này cô nhất định phải nếm thử những thức ăn này xem nó có mùi vị như thế nào.

*

“Cuối cùng cô giáo Từ cũng bắt đầu kèm chúng ta luyện hát để chuẩn bị cho cuộc thi hát tập thể ngày Tết thiếu nhi mùng một tháng sáu rồi.”

Lâm Tiếu đổ người xuống ghế sofa, thở dài như người lớn.

“Lớp 2/1, lớp 2/2 và lớp 2/3 đều đã luyện rồi, các lớp đều luyện sớm hơn lớp chúng ta.”

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết và lớp phó văn nghệ Đường Kiều đều sốt ruột, chạy đến văn phòng cô giáo Từ mấy lần để hỏi, lớp 2/4 chúng ta bao giờ mới bắt đầu luyện tập bài hát cho cuộc thi hát tập thể.

Cô giáo Từ thấy hầu hết học sinh trong lớp đều rất sốt sắng thì càng sốt sắng hơn, còn kết hợp với cô giáo bộ môn Toán, làm một bài kiểm tra nhỏ môn ngoại ngữ và Toán.

“Chỉ cần cả lớp làm bài kiểm tra nhỏ đều đạt hơn 80 điểm, chúng ta sẽ lập tức luyện bài hát cho cuộc thi hát tập thể chào mừng 01/6.”

“Chỉ cần đạt 80 điểm, vậy không phải quá đơn giản sao.”

“80 điểm thì quá dễ.”

Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều vượt qua bài kiểm tra với số điểm 80 quá dễ dàng, bất kể cuộc thi lớn nhỏ thế nào, họ chưa bao giờ dưới 90 điểm.

Nhưng họ quên mất một điều là cô giáo Từ yêu cầu cả lớp đều phải đạt trên 80 điểm. Sau bài kiểm tra ngoại ngữ và Toán lần đầu kết thúc, cô giáo Từ và cô giáo bộ môn Toán tiếc nuối công bố, cả hai bài kiểm tra họ đều chưa đạt yêu cầu.

Phòng học bỗng vang lên những tiếng khóc lớn.

Vì vậy, lại phải tiếp tục tiến hành bài kiểm tra môn ngoại ngữ và toán lần thứ hai.

Vẫn còn những bạn không vượt được qua.

Lúc này, các bạn trong lớp đã rất lo lắng. Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết đã gọi lớp phó Trần Đông Thanh, đại diện môn Văn Toán và một số bạn có thành tích tốt trong lớp đến để cùng nhau họp bàn.

“Chúng ta phải giúp đỡ những bạn có thành tích kém.” Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều không được lớp trưởng gọi đi họp, chỉ có Diệp Văn Nhân được gọi đi. Diệp Văn Nhân về nói với Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng ta phải kèm 1-1 giúp đỡ những bạn mà bài kiểm không đạt 80 điểm, hướng dẫn các bạn ấy những câu các bạn ấy không biết làm.”

Bình Luận (0)
Comment