Cô giáo Từ ở bên cạnh không ngừng nhẹ giọng nhắc nhở: "Từ từ thôi, thứ tự bước xuống cũng không thể lộn xộn."
Trên đường đi qua ngang qua phòng luyện tập để trở lại khán phòng, các học sinh vội vã hỏi nhau: "Sao sao, vừa rồi chúng ta hát thế nào?"
"Tớ thấy rất tốt."
"Không sai một chút nào so với lúc luyện tập."
"Không phải tớ đã hát lệch một âm chứ?"
"Không có đâu, tớ đứng cạnh cậu cũng đâu có nghe thấy, giám khảo càng không nghe thấy."
"Động tác cúi chào của tớ chậm một nhịp." Vương Hồng Đậu chạy đến bên cạnh Lâm Tiếu, nét mặt suy sụp.
Vương Hồng Đậu cũng đứng ở hàng đầu tiên nhưng không đứng cạnh Lâm Tiếu, cô bé đứng ở ngoài bìa hàng đầu tiên.
Lâm Tiếu an ủi Vương Hồng Đậu: "Không sao đâu, lúc chúng ta cúi chào thì giám khảo đã chấm điểm xong từ lâu rồi."
Vương Hồng Đậu lập tức vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Thật chứ!"
Trong khán phòng đen ngòm Lâm Tiếu nhìn không rõ nhưng là mấy giám khảo ngồi ở hàng đầu ngay trước mặt, đèn sân khấu chiếu vào họ, Lâm Tiếu rõ ràng nhìn thấy khi các cô hát đoạn kết của bài thứ hai thì các giám khảo đều cúi đầu viết điểm lên giấy.
Vương Hồng Đậu kích động nắm chặt tay Lâm Tiếu, cảm thấy như mình được cứu.
Thật may quá, lúc cô cúi chào chậm nửa nhịp thì giám khảo đã chấm điểm xong.
Nhưng mà mày Vương Hồng Đậu lại nhanh chóng nhíu lại: "Sau khi giám khảo chấm điểm xong, nhìn thấy cúi chào không đồng đều thì có sửa lại điểm thấp không?"
Lâm Tiếu chần chừ: "Chắc không đâu."
Vương Hồng Đậu lắc tay của Lâm Tiếu: "Cậu có nhìn thấy các giám khảo sau đó có ai sửa điểm lại không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không chú ý." Sau khi cúi chào thì đã nhanh chóng đi xuống sân khấu, Lâm Tiếu không có nhìn về bàn của giám khảo nữa.
Nhưng cô cảm thấy không đâu.
Giám khảo đã chấm xong điểm hết rồi, nếu bởi vì Vương Hồng Đậu cúi chào chậm nửa nhịp mà sửa thành điểm thấp hơn thì giám khảo đó cũng quá nhỏ mọn rồi.
Nhưng mà sự an ủi của Lâm Tiếu cũng không giảm bớt sự căng thẳng của Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu vô cùng lo lắng mình sẽ gây trở ngại cho lớp.
Bốn lớp hai rút thăm thi hợp ca theo thứ tự là 2/4, 2/2, 2/3, 2/1.
Lúc lớp 2/2 hát thì bọn Lâm Tiếu đang từ sau đài trở lại khán phòng nên không xem được lớp 2/2 biểu diễn hợp ca.
Lúc lớp 2/3 hát, ánh mắt Vương Hồng Đậu không chớp một cái nhìn chằm chằm sân khấu, càng không ngừng so sánh với lớp mình.
"Chủ nhiệm lớp 2/3 không đẹp bằng cô giáo Từ, chỉ huy cũng không hay như cô giáo Từ."
"Người dẫn đầu của lớp 2/3 tớ cảm thấy cũng rất bình thường, cậu cảm thấy sao?"
Vương Hồng Đậu mở to hai mắt liều mạng tìm lỗi sai của lớp 2/3. Mỗi lần tìm được một lỗi không rõ ràng thì trong lòng Vương Hồng Đậu đã trừ của lớp 2/3 một điểm, sự lo lắng trong lòng Vương Hồng Đậu cũng giảm bớt một phần, cô bé cảm thấy lớp mình biểu diễn hay hơn lớp 2/3.
Lớp 2/3 biểu diễn xong, màn che lại kéo lại lần nữa.
Một lát sau, màn che lại bị kéo ra, dưới đài truyền đến tiếng cảm thán vô cùng vang dội.
"Wao!"
"A!"
Vương Hồng Đậu ôm ghì lấy cánh tay của Lâm Tiếu, siết khiến Lâm Tiếu hơi đau, nhưng cô cũng không rảnh quan tâm đến chút cảm giác này mà đang cùng Vương Hồng Đậu trợn mắt há mồm.
Tất cả các nữ sinh lớp 2/1 đều mặc quần lụa màu hồng phấn, tất cả các nam sinh đều mặc âu phục màu trắng.
So sánh với các lớp khác đều thống nhất mặc đồng phục đội Thiếu Niên Tiền Phong thì chuẩn bị trang phục sân khấu tỉ mỉ như thế thật vô cùng bắt mắt.
"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, chúng ta thua lớp 2/1 rồi!" Vương Hồng Đậu ngã lên trên ghế, bỗng chốc ỉu xìu.
Không khí cả lớp của Lâm Tiếu lập tức thay đổi, chung quanh đều là những tiếng than thở, đều cảm thấy lần này sẽ thua lớp 2/1.
Hơn nữa lớp 2/1 không những có trang phục sân khấu đẹp, còn có bạn múa phụ họa nữa.
Ca khúc tự do lớp 2/1 hát là bài Hoa Lupin, trong lúc đang hát thì bốn bạn học sinh nam và bốn học sinh nữ đứng hàng đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
"Hết rồi hết rồi hết rồi!" Vương Hồng Đậu dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Lâm Tiếu thì không mất hết hy vọng như Vương Hồng Đậu, cô lắng tai cẩn thận nghe lớp 2/1 hợp ca: "Tớ thấy bọn họ hát nhanh hơn so với nhạc đệm một chút."
Vương Hồng Đậu đâu còn tâm trạng lắng nghe tiết tấu của lớp 2/1 cẩn thận nữa, cô bé chỉ vểnh tai nghe hai câu, thì lắc đầu: "Nghe không ra."
"Cho dù lớp 2/1 hát có hơi nhanh thì cũng không quan trọng, bọn họ vừa ra sân đã thắng rồi." Vương Hồng Đậu mất mát nói.
Lâm Tiếu khó hiểu nhíu mày: "Sao lại không quan trọng chứ, thi hợp ca thì ca hát phải thật tốt không phải sao?"
"Mặc trang phục gì rất quan trọng sao?"
Vương Hồng Đậu liếc Lâm Tiếu một cái: "Đương nhiên quan trọng, sao cậu có thể ngốc như vậy chứ. Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu làm giám khảo, đột nhiên nhìn thấy một lớp đặc biệt như 2/1, quần áo đẹp như vậy, còn có múa phụ họa thì cậu có chấm điểm cao không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ còn muốn nghe thử xem bọn họ hát có thật sự hay hay không nữa."