Lâm Tiếu nhạy bén phát hiện anh trai không muốn để cô học tính bằng bàn tính, cho nên cô bĩu môi không vui nói: "Tại sao anh không muốn để cho em học?"
Lữ Tú Anh lập tức liếc mắt qua giống như đèn pha.
Lâm Dược Phi cũng không thể chống đỡ được nữa, nên vội vàng thanh minh cho chính mình: "Anh cũng chưa có nói là không cho Tiếu Tiếu học mà, anh chỉ nói phải hiểu rõ một chút trước thôi."
Lâm Dược Phi dựa vào kinh nghiệm ở kiếp trước mà nói: "Loại lớp học như này đều nên có một buổi học thử, chúng ta hãy thử học một buổi để tìm hiểu một chút, sau đó thì quyết định có muốn báo danh hay không."
Một nhà ba người đều đồng ý với phương pháp này nên đã hẹn cùng nhau đi đến cung thiếu nhi vào chủ nhật, lớp học bàn tính của Trần Đông Thanh ở ngay trong cung thiếu nhi.
“Cung thiếu nhi là cái gì?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: "Chính là nơi tổ chức các lớp phụ đạo khác nhau."
Lữ Tú Anh: "Chính là nơi để trẻ em có các hoạt động ngoại khóa như ca hát, nhảy múa, vẽ tranh và thể thao."
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đưa ra những câu trả lời hoàn toàn khác nhau cùng một lúc.
Lâm Tiếu nhìn mẹ mình, sau đó lại nhìn anh trai mình, vậy mẹ hay anh trai mới là người nói đúng đây?
Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui dưới chân của ba người trong nhà. Lâm Tiếu nhìn anh trai, Tiểu Hoàng chạy đến cạnh chân anh trai, Lâm Tiếu nhìn mẹ, Tiểu Hoàng lại chạy đến cạnh chân mẹ, còn vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
“Cái gì cơ, chỉ toàn nói vớ vẩn.” Lữ Tú Anh phản bác câu nói của Lâm Dược Phi: “Trong cung thiếu nhi làm gì có lớp phụ đạo nào, đó là nơi diễn ra các hoạt động ngoại khóa, mang tính chất phúc lợi công cộng.”
"Chị họ của bọn con hồi đó cũng được tiến cử đến cung thiếu nhi đấy." Người chị họ mà Lữ Tú Anh nói đến chính là Lữ Văn Lệ.
Là sinh viên đại học thứ hai ở trong thôn, Lữ Văn Lệ đã rất xuất sắc từ hồi nhỏ cho đến lớn, từ tiểu học đến trung học đều là đại đội trưởng. Toàn trường chỉ có một người được tiến cử đến cung thiếu nhi, người được tiến cử đó chính là Lữ Văn Lệ.
Các loại hoạt động trong cung thiếu nhi đều không yêu cầu học sinh phải trả tiền, tiền ăn uống, nhạc cụ, đều do cung thiếu nhi chi trả.
Nhưng trong một thành phố chỉ có một cung thiếu nhi mà lại có hàng triệu học sinh, nên để quyết định ai có thể đi, ai không thể đi thì có một phương pháp rất đơn giản, đó là do nhà trường tiến cử, do đội Thiếu niên Tiền Phong đề cử, mỗi trường tiểu học đều có một đến hai vị trí, có thể có được cơ hội này đều là học sinh ưu tú nhất trong cả trường.
Trong ấn tượng của Lữ Tú Anh, con nhà ai mà có thể đến cung thiếu nhi, thì điều đó rất là vinh dự, nói ra thì tất cả mọi người ở xung quanh đều sẽ rất ngưỡng mộ.
"Dù sao thì người duy nhất đã từng đến cung thiếu nhi mà mẹ biết chính là chị họ của các con." Lữ Tú Anh nói.
Không có đứa trẻ họ hàng nào trong nhà, hay con đồng nghiệp, hay con nhà hàng xóm có thể nhận được vé vào cung thiếu nhi. Trong hai người con trai của Lữ Tú Anh, không cần nói đến Lâm Dược Phi mà ngay cả Lâm Tiếu thì trước giờ Lữ Tú Anh cũng không quá hy vọng cô có thể được đến cung thiếu nhi.
Lâm Dược Phi sau khi nghe Lữ Tú Anh nói, anh mới phát hiện ở mỗi một thế hệ đều có ấn tượng khác nhau về cung thiếu nhi.
Ấn tượng của Lâm Dược Phi về cung thiếu nhi, đều đến từ những người quen ở kiếp trước của anh khi họ đưa con mình đi học bổ túc trong cung thiếu nhi hằng năm. Trước đây anh cũng chưa từng để ý tới cung thiếu nhi, anh chỉ biết cung thiếu nhi ở cạnh công viên nhân dân, anh cũng thường xuyên đi ngang qua cung thiếu nhi nhưng lại chưa từng bước vào một lần.
Tuổi thơ của Lâm Dược Phi chỉ có bắt dế trong bụi cỏ, câu tôm hùm đất trên sông, còn thời thiếu niên thì ở trong phòng chơi bài, phòng bi-a và phòng ghi hình.
Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi gãi đầu: "Có lẽ là mẹ nói đúng rồi."
Lữ Tú Anh hẳn là sẽ biết rõ cung thiếu nhi ở thời đại này hơn anh.
Sau đó thì Lâm Dược Phi phục hồi lại tinh thần: "Không đúng, lớp bàn tính của Trần Đông Thanh không phải ở cung thiếu nhi sao, đó không phải là lớp phụ đạo sao, chẳng lẽ lớp bàn tính của Trần Đông Thanh không thu học phí?"
"Thu học phí?" Lữ Tú Anh buột miệng nói ra, sau đó bà cũng sửng sốt: "Chắc là chỉ có một số ít người thu học phí."
Lâm Tiếu nghe thấy thì hiểu ra, hóa ra mẹ và anh trai cô cũng giống như cô, bọn họ vốn đều không biết cung thiếu nhi là như thế nào.
Tiểu Hoàng ngậm quả bóng trong miệng, rồi không ngừng đụng vào cái chân nhỏ của Lâm Tiếu, muốn Lâm Tiếu chơi bóng với nó.