Lâm Tiếu không nghe mẹ và anh trai tranh luận về cung thiếu nhi nữa nên đi chơi bóng với Tiểu Hoàng ở trong sân nhỏ.
Dù sao thì cuối tuần này cô sẽ được đi đến cung thiếu nhi, rất nhanh thôi cô sẽ có thể tận mắt nhìn thấy cung thiếu nhi trông như thế nào.
Cung thiếu nhi lớn quá. Khi bước vào cung thiếu nhi, Lâm Tiếu có nhìn thấy một sân cỏ xanh biếc nhìn giống như sân bóng, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là nếu Tiểu Hoàng có thể chạy trên đó, nó chắc chắn sẽ hết sức vui vẻ.
Đáng tiếc là anh trai và mẹ không cho cô mang theo Tiểu Hoàng cùng đến cung thiếu nhi.
Trong cung thiếu nhi có khá nhiều "sân", sân bóng, sân bóng rổ, sân cầu lông và còn có một vài tòa nhà nữa, có tòa nhà màu trắng, có tòa nhà màu đỏ, còn có một tòa nhà có nóc hình cầu.
Lâm Tiếu trừng lớn mắt nhìn một lúc lâu: "Mẹ ơi, tòa nhà đó là gì và tại sao mái nhà lại hình tròn ạ?"
Lữ Tú Anh cũng không biết: "Lát nữa chúng ta hỏi thầy cô giáo ở cung thiếu nhi nhé."
Lâm Dược Phi liếc nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tiếu, đắc ý nói với em gái mình: "Đó là nhà thiên văn."
Đỉnh đầu của nhà thiên văn có hình cầu, loại hình dạng đặc biệt này rất dễ nhận biết.
"Anh trai, thiên văn là cái gì vậy ạ?" Lâm Tiếu lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi: "Chính là sử dụng kính viễn vọng để ngắm các vì sao."
Lâm Tiếu: "Vậy tại sao trên đỉnh nóc nhà thiên văn lại có một quả bóng?"
Lâm Dược Phi: "..." Thật ra anh cũng không biết tại sao trên đỉnh nóc của nhà thiên văn lại có hình cầu, dù sao mỗi lần anh trông thấy thì đều là như vậy.
Sự đắc ý của Lâm Dược Phi không vượt quá ba phút đã bị em gái của mình chọc phá.
"Lát nữa chúng ta hỏi thầy cô giáo ở trong cung thiếu nhi nhé." Lâm Dược Phi lại nói một câu giống với lời nói lúc nãy của Lữ Tú Anh.
"Thưa thầy, thầy có biết lớp bàn tính ở trong tòa nhà nào không ạ?" Lâm Dược Phi vừa đi vừa hỏi đường.
“Lớp bàn tính ở bên kia.” Thầy giáo chỉ tay về phía tòa nhà màu trắng ở cách đó không xa.
Một nhà ba người bước vào tòa nhà màu trắng kia, vừa mới bước vào cửa chính ở tầng một thì bước chân của tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại.
Lữ Tú Anh hít một hơi khí lạnh: "Tại sao lại có nhiều người như vậy?"
Sảnh trước của tòa nhà dạy học giống như đại sảnh của một bến xe đường dài trong mùa du lịch xuân, người chật cứng, không có chỗ ở.
Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Đây là lớp phụ đạo nào được một giáo viên nổi tiếng mở ra sao?" Sao lại có nhiều phụ huynh tập trung ở đây để báo danh vậy.
Lâm Dược Phi rơi vào một chấn động lớn, lớp phụ đạo ở những năm tám mươi đã điên cuồng như vậy rồi sao?
Nếu Lữ Tú Anh không nói với anh, anh sẽ không hề biết rằng bây giờ có các lớp học phụ đạo ngoại khóa như vậy.
Mặc dù sắp bước vào những năm chín mươi nhưng trong suy nghĩ của Lâm Dược Phi, các lớp phụ đạo ngoại khóa như thế này nên là chuyện của một ngàn năm sau.
Dòng người chen chúc trong đại sảnh đều cầm tờ báo danh trên tay, mọi người cố chen lấn để tiến vào bên trong, còn vươn tay đưa tờ báo danh vào trong.
Thậm chí còn có những ông bố cho con ngồi trên vai của mình, như vậy thì có thể cao hơn đám người kia một khúc, đứa con thì cầm tờ báo danh trên tay, còn liều mạng đưa giấy báo danh cho giáo viên.
"Mẹ, Tiếu Tiếu, hai người đứng ở đây, con đi qua xem thử mọi người đang báo danh cái gì ạ." Lâm Dược Phi không cho Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đi vào đám đông phí trước, chỉ tự mình nhanh nhẹn đến gần rìa đám đông đang chen chúc để hỏi thăm tình hình.
Một lúc sau, Lâm Dược Phi chen ra khỏi đám đông, lau mồ hôi trên trán: "Chúng ta nhầm rồi, lớp bàn tính ở tòa nhà bên cạnh."
Nơi báo danh này căn bản không phải là lớp phụ đạo mà là một cuộc thi người mẫu nhí.
Sau khi Lâm Dược Phi hiểu ra thì đã kéo Lâm Tiếu đi ra ngoài, nhưng Lữ Tú Anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Tiếu Tiếu, con có muốn tham gia cuộc thi người mẫu nhí không?"
Lâm Dược Phi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lữ Tú Anh: "Mẹ."
Lữ Tú Anh hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với cuộc thi người mẫu nhí này, vì vậy giữ chặt lấy cánh tay của Lâm Dược Phi, chỉ về hướng đông đúc kia: "Đơn báo danh đều được lấy từ bên đó, con chen vào lấy một cái ra."