Lâm Dược Phi há hốc mồm, cảm thấy bản thân hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Lữ Tú Anh: "Mẹ, chúng ta đến cung thiếu nhi không phải là để đăng ký lớp học bàn tính sao ạ?"
Sao lại đi nhầm tòa nhà, rồi còn đang đăng ký cuộc thi người mẫu nhí nữa?
Lữ Tú Anh hạ giọng nói với Lâm Dược Phi: "Con nhìn mọi người xung quanh xem."
Lâm Dược Phi: "Nhìn cái gì ạ?"
Giọng nói của Lữ Tú Anh càng thấp hơn, lén lút nói: "Con nhìn mấy đứa trẻ kia rồi mà vẫn chưa nhận ra sao?"
Lâm Dược Phi càng mù mịt hơn: "Nhận ra cái gì cơ ạ?"
Lữ Tú Anh ghé sát vào tai của Lâm Dược Phi: "Có rất nhiều đứa trẻ đăng ký như vậy, nhưng lại không có đứa nào đẹp bằng em gái của con cả."
Lâm Dược Phi: "..."
Anh đã hiểu tại sao có rất nhiều phụ huynh chen chúc ở sảnh trước mắt như vậy rồi.
Và cũng là vì sao mãi cho đến khi anh sống lại, các cuộc thi và đào tạo người mẫu nhí vẫn luôn rất hot và náo nhiệt, nên cũng đã kiếm được nhiều tiền trong vài thập niên.
Cái gì mà con đường tơ lụa, phong trào ngôi sao nhí, nhiều gia đình xung quanh Lâm Dược Phi đã gửi con cái họ đến đó.
Ai mà không cảm thấy con cái của gia đình mình là dễ thương nhất và xinh đẹp nhất.
Mà vài phút trước Lữ Tú Anh còn đi bậy đi bạ mà bước vào đại sảnh này nữa, lúc nghe nói đây là nơi đăng ký cuộc thi người mẫu nhí thì lập tức mê muội.
Lâm Dược Phi chỉ có thể đặt hy vọng lê người em gái mình: "Tiếu Tiếu, em có muốn tham gia cuộc thi người mẫu nhí không?"
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, cô ngơ ngác nhìn mẹ và anh trai: "Cuộc thi người mẫu nhí là cái gì ạ? Chúng ta không báo danh lớp bàn tính nữa mà thay thành báo danh cuộc thi người mẫu nhí hay sao ạ?"
Lữ Tú Anh vội nói: "Không phải. Lớp bàn tính là lớp bàn tính, cuộc thi người mẫu là cuộc thi người mẫu, đó là hai chuyện khác nhau."
“Lát nữa chúng ta sẽ đến lớp học bàn tính, còn bây giờ không phải là đang đúng lúc tất cả mọi người đều đang báo danh tham gia cuộc thi người mẫu nhí sao?”
Ý tưởng của Lữ Tú Anh thật ra rất đơn giản, có nhiều người tranh giành báo danh như vậy thì khẳng định đây là một cuộc thi rất tốt, ánh mắt của quần chúng rất sáng suốt.
Lâm Dược Phi giải thích cho Lâm Tiếu biết cuộc thi người mẫu nhí là gì: "Chính là mặc quần áo thật đẹp, rồi bước lên sân khấu với tư cách là người mẫu."
Lâm Tiếu: "Vậy thì so cái gì ạ?" Cuộc thi hợp xướng thì so ai hát tốt hơn, vậy không lẽ cuộc thi người mẫu thì so ai mặc quần áo đẹp hơn hay sao ạ?"
Lâm Dược Phi: "Là so xem ai đi đẹp hơn."
Lâm Tiếu kinh ngạc mở to mắt, cô chỉ biết là trong đại hội thể thao sẽ có cuộc thi chạy bộ, chứ không nghĩ tới trong cung thiếu nhi vậy mà lại có cuộc thi đi bộ.
Lữ Tú Anh nói: "Tiếu Tiếu đi rất đẹp. Tiếu Tiếu khi còn nhỏ mới bò không bao lâu là đã tự mình đứng lên đi rồi, lúc học đi cũng học khá nhanh."
Lâm Dược Phi đỡ trán, mẹ vậy mà lại lôi chuyện Lâm Tiếu lúc một tuổi học đi ra mà nói, để làm căn cứ chính xác cho thấy Lâm Tiếu phù hợp để tham gia cuộc thi người mẫu này.
Các cuộc thi người mẫu được thịnh hành trong vài thập niên tới mà không suy yếu quả nhiên là có nguyên nhân.
Mà Lâm Tiếu lại có chút tò mò về cuộc thi người mẫu này, cô luôn có hứng thú với tất cả những điều mới mẻ.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu có hứng thú nên càng cảm thấy phải báo danh, vì vậy mà thúc giục Lâm Dược Phi đi lấy tờ báo danh: "Trước tiên con cứ đi lấy tờ báo danh đến đây rồi nói sau."
Lâm Dược Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tới chỗ đông đúc nhất trong đám người để chen lấn, sau đó lại cố gắng chen ra khỏi đó, còn giơ tờ báo danh lên cao vì sợ tờ báo danh sẽ bị mọi người chen chúc làm nhăn.
Lữ Tú Anh nhận tờ báo danh, sau khi cầm được thì đưa lên trước mắt để xem kỹ: "Nhóm trẻ nhỏ từ bốn đến sáu tuổi, nhóm thiếu nhi từ bảy đến chín tuổi, nhóm thiếu niên từ mười đến mười hai tuổi, vậy Tiếu Tiếu xem như là nhóm thiếu nhi."
"Ôi chao, trên tờ báo danh phải có một bức ảnh, là một bức ảnh sinh hoạt bốn inch."
Trong lòng của Lâm Dược Phi dâng lên hy vọng, nếu bọn họ không dán ảnh lên thì sẽ không thể nào báo danh được.
Lữ Tú Anh lấy ví tiền của mình ra, rồi lấy ảnh sinh nhật của Tiếu Tiếu từ lớp xen giữa ví tiền ra. Thợ chụp ảnh đã chụp cho Tiếu Tiếu một bức hình mà cô cười vô cùng xán lạn trong khi thiếu mất một cái răng trong miệng.
Lữ Tú Anh đặt tấm ảnh lên tờ đăng ký: "Vừa vặn bốn inch luôn."