Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196.

Chương 196. - Chương 196. -

Lữ Tú Anh cảm thấy khá hài lòng nên quay người rời đi, Lâm Dược Phi thì vẫn đứng tại chỗ để hỏi giáo viên lớp bàn tính: "Thưa cô, trong cung thiếu nhi có lớp thi toán không ạ?"

Mặc dù trong ấn tượng của Lâm Dược Phi, các cuộc thi toán học chỉ được học ở trường trung học phổ thông, kiếp trước Lâm Tiếu cũng đã được dạy khi còn là học sinh trường trung học phổ thông nhưng Lâm Dược Phi không chắc chắn lắm, ban đầu anh còn tưởng rằng các lớp học ngoại khóa sẽ không có cho đến sau một ngàn năm sau, vậy mà rốt cuộc những năm tám mươi đã có.

Nữ giáo viên nghe xong câu hỏi của Lâm Dược Phi thì sửng sốt, cô ấy suy nghĩ một chút: "Cái em đang nói chính là Olympic toán học à?"

Các cuộc thi toán học và Olympic toán có phải là một chuyện không? Lâm Dược Phi gãi đầu, điều này lại chạm vào điểm mù về kiến thức của anh.

Mặc kệ là có như thế nào, dù sao cũng đều liên quan đến toán học, Lâm Dược Phi gật đầu: "Vâng, đúng rồi ạ, trong cung thiếu nhi có lớp Olympic Toán học nào không ạ?"

Nữ giáo viên lắc đầu: "Không có, trong cung thiếu nhi không có tổ chức các lớp Olympic Toán học."

Lâm Dược Phi hỏi: "Vậy cô có biết lớp Olympic Toán học được tổ chức ở đâu không ạ?" Nếu nữ giáo viên biết về lớp Olympic Toán học, điều đó nói rõ là nhất định sẽ có một địa điểm tổ chức.

“Em đến từ huyện nào?” Nữ giáo viên hỏi một câu, nhưng lại không đợi Lữ Tú Anh bọn họ trả lời: “Các phòng giảng dạy trong huyện đều có tổ chức lớp thi Olympic.”

"Các phòng giảng dạy trong huyện sẽ tuyển chọn các học sinh đứng đầu từ tất cả trường học trong huyện của họ, sau khi thông qua tuyển chọn thì có thể tham gia lớp thi Olympic của phòng giảng dạy."

Nữ giáo viên liếc nhìn Lâm Tiếu một cái, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết, nếu Lâm Tiếu và phụ huynh cũng không biết chuyện này, vậy thì nói rõ là Lâm Tiếu còn không lọt vào phạm vi tuyển chọn.

Nữ giáo viên không nói gì nên Lâm Tiếu nghe không hiểu, cô đành nhìn con chim nhỏ trên bệ cửa sổ.

Lữ Tú Anh nghe hiểu nhưng bà cũng không để trong lòng, cho đến bây giờ thì Lâm Tiếu chưa từng là học sinh đứng đầu, cô đã từng đứng từ đứng cuối lớp ở cấp tiểu học trong xưởng dệt bông, sau khi chuyển đến trường tiểu học đường Giải Phóng thì thành tích vẫn ở tầm trung chứ cũng không bị tuột.

Đối với sự tiến bộ này thì Lữ Tú Anh đã rất hài lòng, bà chưa từng nghĩ đến việc để Lâm Tiếu trở thành học sinh đứng đầu nên chuyện tham gia tuyển chọn trong quận gì đó hay vào lớp thi Olympic của phòng giảng dạy cũng vậy.

Thậm chí Lữ Tú Anh còn cảm thấy câu hỏi của Lâm Dược Phi thật quái lạ, Tiếu Tiếu thậm chí còn chưa thi được một trăm điểm môn toán, vậy mà ở chỗ này anh lại hỏi thăm cái gì mà lớp Olympic Toán học.

Chỉ có Lâm Dược Phi, lời nói của nữ giáo viên như nện một nhát búa vào tim Lâm Dược Phi.

Hóa ra lớp Olympic bây giờ khác với mười năm, hai mươi năm sau.

Thời đại kỳ thi Olympic toàn dân vẫn chưa bắt đầu, ít nhất là vẫn chưa bắt đầu ở thành phố của bọn họ.

Hiện tại các lớp học Olympic thực sự chỉ dành riêng cho những học sinh đứng nhất, cũng là dành riêng cho những trẻ em có năng khiếu.

Cũng giống như cung thiếu nhi, cung thiếu nhi ở thời kỳ của chị họ Lữ Văn Lệ hầu như chỉ có đội trưởng của mỗi trường học thì mới được tiến cử tham gia các hoạt động của cung thiếu nhi. Sau đó, trong cung thiếu nhi có nhiều lớp học ngoại khóa có các loại đóng phí khác nhau, còn mở rộng cửa cho tất cả các học sinh đóng học phí.

Các lớp luyện thi Olympic cũng vậy, bây giờ các lớp luyện thi Olympic vẫn chưa được mở ở khắp nơi trên đất nước, phải bỏ tiền thì mới có thể học.

Lâm Dược Phi biết em gái mình là một thiên tài, nhưng em gái thiên tài quả thật chưa bao giờ vượt qua một trăm điểm môn toán.

Anh không biết vấn đề là ở đâu.

Nhưng vấn đề bây giờ là phòng giảng dạy của quận chỉ tuyển chọn những học sinh đứng đầu trong quận, mà Lâm Tiếu ngay cả tư cách để tham gia tuyển chọn cũng không có.

“Ngoại trừ phòng giảng dạy thì không còn nơi nào khác có lớp Olympic Toán học hay sao ạ?” Lâm Dược Phi vội vàng hỏi.

Nữ giáo viên kỳ khó hiểu nhìn Lâm Dược Phi, còn muốn nhanh chóng đuổi người đi: "Cô chưa từng nghe nói nhưng chuyện này cô cũng không biết, em có thể tìm người khác để hỏi."

Lâm Dược Phi về nhà cùng với Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu, sau khi về nhà ngay cả cơm cũng chưa anh là đã lập tức rời khỏi nhà.

“Mẹ, con có việc phải ra ngoài một chuyến.” Lâm Dược Phi căn bản là không thể ngồi yên ở nhà, anh muốn nhanh chóng tìm mối quan hệ để hỏi thăm rõ ràng chuyện lớp Olympic Toán học.

Bình Luận (0)
Comment