Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 199 - Chương 199.

Chương 199. - Chương 199. -

Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ đã giúp Tiếu Tiếu chống lại phiền não. Dưới sự cấm đoán của mẹ, Lâm Tiếu không nghe thấy anh trai mình nói gì về yêu cầu thi đạt 100 điểm nữa, nhưng có những phiền não mẹ cũng không thể giúp được.

Bài kiểm tra thể chất vào cuối học kỳ này sẽ kiểm tra các động tác gập bụng.

Thực hiện 16 lần gập bụng trong một phút mới đạt yêu cầu, nhưng Lâm Tiếu chỉ có thể thực hiện 3 lần.

Lâm Tiếu hàng ngày đi học về đều tập gập bụng, nhờ mẹ giữ mắt cá chân của mình, nhưng có cố gắng thế nào thì thân trên của Lâm Tiếu cũng không thể ngồi dậy được

Cơ thể Lâm Tiếu không thể ngồi dậy, vặn sang trái, vặn sang phải, gương mặt nhỏ bé đỏ tía tai, cuối cùng mới nhọc nhằn ngồi dậy được một lần.

Lữ Tú Anh không thể hiểu được, gập bụng có gì mà khó, bà nằm trên giường thị phạm cho Lâm Tiếu: “Đừng vặn người, đừng ngoáy ngó, ngồi thẳng lên. Dùng sức ở lưng và bụng chẳng phải là ngồi lên được hay sao?”

Năm nay Lữ Tú Anh đã 40 tuổi, làm động tác gập bụng vẫn rất dễ dàng, bà bảo Lâm Tiếu giúp bà nhìn đồng hồ treo trên tường, đếm trong một phút, Lữ Tú Anh gập được 46 lần trong một phút.

Lâm Tiếu mắt chữ a mồm chữ o, cổ vũ cho mẹ: “Mẹ thật đỉnh, mẹ thật giỏi.”

Giá như cô có thể giỏi như mẹ mình, bốn mươi sáu lần trong một phút là được điểm tuyệt đối rồi.

Lữ Tú Anh làm xong ngồi dậy, nằm trên giường thở hổn hển, cảm thấy bụng có chút run lên: “Ôi, đúng là có tuổi rồi.”

“Hồi nhỏ mẹ trèo tường trèo cây, cả làng không ai khéo léo bằng mẹ.”

Lâm Dược Phi cũng được di truyền năng khiếu vận động của Lữ Tú Anh, chạy bộ, đánh bóng đều giỏi, thời còn đi học tham gia hội thao năm nào cũng có giải.

Lâm Tiếu giống bố, chơi thể thao không giỏi.

Sau khi Lữ Tú Anh thị phạm xong, Lâm Tiếu vẫn không biết gập bụng, người xoay sang trái, vặn sang phải.

Lữ Tú Anh vươn tay đỡ lấy cô: “Mẹ nói với con rồi, không được vặn người, ngồi thẳng lên.”

Lâm Tiếu mặt mày lo lắng: “Con không dậy được.”

Lữ Tứ Anh bắt đầu tìm kiếm các nguyên nhân ngoại cảnh: “Có phải là do giường quá mềm nên không thể dùng sức?”

Lữ Tú Anh trải chiếu trên mặt đất: “Nào, thử nằm trên chiếu đi.”

Lâm Tú Anh nằm trên chiếu, vẫn không ngồi dậy được.

“Mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ giữ chặt chân con đi.”

Lữ Tú Anh: “Giữ chắc lắm rồi, còn chắc hơn thế nào nữa.”

Tiều Hoàng lịch bịch chạy tới, nằm bên cạnh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đang gập bụng, Tiểu Hoàng tưởng là Lâm Tiếu đang chơi với nó.

Lâm Khiếu hai tay ôm lấy đầu, khó khăn nhấc người lên, Tiểu Hoàng bên cạnh cũng giơ hai chân trước lên.

Lâm Dược Phi vừa về tới nhà, nhìn thấy cảnh này, anh dừng chân lại: “Đang làm cái gì đây?”

Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu đang tập gập bụng.”

“Vẫn chưa biết làm à?” Lâm Dược Phi không thể hiểu nổi gập bụng thì có gì mà khó: “Em dùng sức ở lưng là dậy được ngay thôi mà.”

“Qua bên kia đi.” Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu nhường cho mình một nửa chiếu, tự nằm xuống và ngồi dậy.

“Các em có kiểm tra bài chống đẩy không?” Lâm Dược Phi úp người xuống và bắt đầu chống đẩy.

Đầu tiên là chống đẩy bằng hai tay, sau đó là chống đẩy bằng một tay. Lên một cái bằng tay trái và một cái bằng tay phải.

Lâm Tiếu chưa từng chống đẩy bao giờ, không biết chống đẩy khó như thế nào, cho nên khen lấy lệ: “Anh trai siêu thật.”

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Được rồi, được rồi, đứng dậy nhanh lên, đừng có mà thể hiện nữa.”

Người duy nhất trong cả gia đình cổ vũ là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nằm bên cạnh Lâm Dược Phi, kề vai sát cánh với anh. Lâm Dược Phi đứng dậy, Tiểu Hoàng cũng đứng lên, Lâm Dược Phi nằm sấp, Tiểu Hoàng cũng nằm xuống.

Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn Lâm Dược Phi, vui vẻ lè lưỡi.

Lâm Tiếu nhìn thấy Tiểu Hoàng và anh trai của mình đang chống đẩy cùng nhau, đứng bên cạnh cười lớn.

“Tiểu Hoàng giỏi hơn anh nhiều.” Lâm Tiếu thấy trên trán anh trai lấm tấm mồ hôi, Tiểu Hoàng ở bên cạnh đứng lên nằm xuống chẳng tốn tí sức nào.

Lâm Dược Phi bật lên từ dưới đất, trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy khăn ướt lau cổ.

“Trời càng ngày càng nóng rồi.”

Giường và ghế sofa ở nhà đều được trải chiếu, trên giường cũng được mắc màn chống muỗi. Lữ Tú Anh lấy chiếc quạt hương bồ của bà ra, chiếc quạt điện kêu cót két và quay tít cả ngày.

Cảm giác của mùa hè ập tới.

Lữ Tú Anh dùng kẹp giấy xâu lịch treo tường lên làm rèm cửa rất lâu, một lúc sau cuối cùng cũng xong. Gần đây rất thịnh hành cái này, hàng xóm trong khu tập thể đều xâu, trên mỗi kẹp giấy đều được cuốn vài vòng lịch treo tường đủ màu, rồi nối các “hạt” đã quấn thành một sợi dây dài. Treo trên cửa bằng một sợi dây, đó là một tấm rèm cửa đầy màu sắc.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi treo, Lữ Tú Anh lại gỡ nó xuống.

Mặc dù chuỗi hạt như này nên dùng vào mùa hè, nhưng không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, Lữ Tú Anh luôn cảm thấy sau khi treo rèm chắn gió, trong phòng sẽ ngột ngạt hơn, màu sắc sặc sỡ mùa hè trông không được mát mẻ.

Cứ đợi đến mùa thu thì dùng sau đi.

Bình Luận (0)
Comment