Tiểu Hoàng chạy quanh dưới tấm rèm, sau khi chơi được vài ngày thì phát hiện ra rằng “đồ chơi mới” của mình đã biến mất, nó nằm dưới chân Lữ Tú Anh rên ư ử để phản đối.
Lữ Tú Anh đâu biết rằng Tiểu Hoàng coi tấm rèm là đồ chơi của mình, cứ tưởng là Tiểu Hoàng làm nũng để cho mình vuốt ve nó, bà cầm lược chải lông cho Tiểu Hoàng.
Trời nóng rồi, đến kỳ Tiểu Hoàng thay lông, Tiểu Hoàng ngày nào cũng rụng lông lả tả, Lữ Tú Anh dùng lược chải cho nó một lượt, chải ra toàn lông.
“Ối trời” Lữ Tú Anh thở dài, bàn với Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi: “Trời nóng thế này, hay là mình cạo lông cho Tiểu Hoàng đi.”
Lâm Tiếu lập tức phản đối: “Không cần, tự Tiểu Hoàng sẽ đổi thành bộ lông không nóng.”
Sau khi nuôi Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu mới biết chó nhỏ sẽ thay lông. Mùa đông sẽ thay sang bộ lông dày ấm áp, mùa hè sẽ thay sang bộ lông lưa thưa, thoáng mát, Tiểu Hoàng sẽ tự thay áo cho mình.
Nghe thấy Lữ Tú Anh nói vậy, Tiểu Hoàng xì xì một lát rồi rời khỏi bà, chạy vào trong phòng ngủ.
Lâm Tiếu lập tức nói: “Mẹ xem, Tiểu Hoàng cũng không muốn cạo lông.”
Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Đúng là thành tinh rồi, nói gì nó cũng hiểu.”
Lâm Tiếu: “Mẹ, đừng cạo lông Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng không nóng.”
Lữ Tú Anh phản bác: “Sao mà không nóng chứ, Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất thè lưỡi cả ngày, chó con thè lưỡi là bị nóng.”
Lâm Tiếu: “Không được cạo lông cho Tiểu Hoàng.”
Trước đây mẹ ép anh cắt đầu đinh, anh đã không vui rồi, cạo lông cho Tiểu Hoàng, chắc chắn Tiểu Hoàng cũng không vui.
Tội nghiệp cho Tiểu Hoàng quá.
Lữ Tú Anh: “Nếu thật sự không cạo lông thì đến mùa hè có rận thì làm thế nào?”
Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng không bị chấy đâu.”
Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người một ý, một người muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, một người không muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, hai người nói mãi không dừng. Lâm Dược Phi nhìn về phía mẹ và em gái một cái, lắc đầu trở về phòng.
Nửa đêm, Lữ Tú Anh phát hiện Lâm Tiếu trở mình liên tục, hai tay gãi người suốt không thôi, tưởng là có muỗi chui vào màn, vội bật đèn ngủ lên thì thấy trên người Lâm Tiếu đầy vết đỏ.
“Sh...” Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rót một chậu nước ấm, dùng khăn ướt lau người cho Lâm Tiếu.
Một chiếc khăn mát lạnh được xoa trên người Lâm Tiếu, Lâm Tiếu mơ màng tỉnh dậy: "Mẹ, sao vậy?"
Lữ Tú Anh: “Con bị rôm sảy rồi. Con ngủ tiếp đi, mẹ lau cho con.”
Lâm Tiếu buồn ngủ không mở nổi mắt, nhắm bắt lẩm bẩm: “Sao con lại bị rôm thế?”
Người Tiểu Hoàng đầy lông còn không có rôm, sao mình không có lông mà lại bị rôm nhỉ.
“Năm ngoái không bị rôm, sao năm nay lại mọc thế nhỉ.” Lâm Tiếu nói giọng oan ức, mọc rôm ngứa lắm, khó chịu lắm.
Trước đây năm nào cô bé cũng bị rôm, năm ngoái không bị, cả mùa hè Lâm Tiếu rất vui.
Cô bé vui sướng hỏi mẹ sao mình không bị nổi rôm, mẹ nói với cô bé vì con lớn rồi. Lâm Tiếu biết cái rôm sảy này em bé dễ bị nhất, người lớn không dễ bị.
Hè năm nay sao cô lại nổi rôm rồi.
“Chẳng lẽ con lại bé lại à.” Tiếng Lâm Tiếu cằn nhằn, Lữ Tú Anh nghe không rõ.
Lữ Tú Anh lau chỗ mẩn đỏ vì nổi rôm và chỗ dễ ra mồ hôi trên người Lâm Tiếu một lượt, lật người Lâm Tiếu lại, để cô bé nằm xuống, Lâm Tiếu lập tức ngủ thiếp đi.
Lữ Tú Anh bê chậu ra ngoài, đột nhiên Lâm Dược Phi từ trong phòng đi ra: “Mẹ, sao thế?”
“Ây da, con làm mẹ hết hồn.” Lữ Tú Anh thở dài: “Không có gì, Tiếu Tiếu bị nổi rôm, mẹ lau người cho em, làm con tỉnh à?”
Lữ Tú Anh nhìn vào mặt Lâm Dược Phi, thấy dáng vẻ rất tỉnh táo, không giống người nửa đêm bị tỉnh giấc, ngạc nhiên hỏi: “Con vẫn chưa ngủ sao?”
Lữ Tú Anh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã một rưỡi đêm rồi.
Lâm Dược Phi nói: “Con ngủ rồi.”
Lữ Tú Anh nửa tin nửa ngờ, giục Lâm Dược Phi mau đi ngủ: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, mẹ cũng đi ngủ đây.”
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu vừa tỉnh dậy đã vạch áo lên xem da bụng mình, tối qua cô bé mơ thấy ác mộng, thấy mình bị nổi rôm, quả nhiên không phải là nằm mơ, trên người cô bé thật sự có một đám rôm sảy.
Lâm Tiếu thừ mặt ra nhìn những nốt rôm sảy trên người mình: “Mẹ ơi!”
Lữ Tú Anh: “Phấn rôm ở nhà hết hạn rồi, để hôm nay mẹ đi mua hộp mới cho con, đợi con đi học về thoa phấn rôm cho con.”
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Con không muốn thoa phấn rôm.”
Trẻ con mới thoa phấn rôm, cô mà thoa phấn rôm đến trường, các bạn chắc chắn sẽ cười mình.
Lữ Tú Anh không hiểu thoa phấn rôm thì có gì mà buồn cười, nhưng Lâm Tiếu đã nói vậy thì Lữ Tú Anh đành phải bảo: “Mỗi tối thoa cho con, sáng con dậy mẹ lau đi cho con, thế được chưa?”
Lâm Tiếu thở phào một tiếng, như vậy thì các bạn sẽ không biết cô thoa phấn rôm nữa rồi.
“Mẹ, sao hôm nay con lại bị nổi rôm ạ?” Lâm Tiếu ăn sáng, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Vấn đề này tối qua Lữ Tú Anh cũng nghĩ qua: “Vì ngày nào con cũng tập gập bụng chăng.”
Ngày nào cũng ở nhà gập bụng, mồ hôi ra đầy người, không phải là rất dễ bị nổi rôm sao?