Lâm Tiếu ngẫm nghĩ, gật đầu, cô bé cảm thấy rất có thể là như vậy.
Cô bé đã vì môn gập bụng mà đánh đổi nhiều như vậy, hai ngày nữa kiểm tra môn thể dục nhất định phải đạt yêu cầu.
Buổi chiều, khi Lâm Tiếu tan học về nhà: "Lữ Tú Anh đã mua được phấn rôm.
Chiều muộn sau khi đến nhà tắm công cộng tắm xong, Lữ Tú Anh lau khô người cho Lâm Tiếu, đổ phấn rôm ra lòng bàn tay, vỗ vỗ vỗ lên người cô bé.
Trước tủ đựng đồ trong nhà tắm, cũng có những bà mẹ khác đang bôi phấn rôm cho con gái của họ, nhưng Lâm Tiếu liếc nhìn xung quanh và thấy đó đều là trẻ sơ sinh.
Lâm Tiếu xấu hổ núp dưới tay mẹ: “Mẹ ơi, để con tự thoa, con tự thoa.”
“Tự thoa cái gì mà tự thoa, rất nhiều chỗ con không nhìn thấy được.” Lữ Tú Anh thoa phấn rôm cho Lâm Tiếu một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, cuối cùng phát một cái vào mông Lâm Tiếu: "Xong rồi!”
Lữ Tú Anh mặc cho Lâm Tiếu một chiếc váy bông nhân tạo rộng rãi, thoáng khí, cẩn thận tránh những vết rôm.
Trên đường từ nhà tắm công cộng về nhà, Lữ Tú Anh cầm tay Lâm Tiếu, mỗi khi Lâm Tiếu đi nhanh là bà liền kéo lại: “Đi từ từ, đi nhanh lại ra mồ hôi đấy,”
Lâm Tiếu bị ép đi chầm chậm về nhà, cảm giác mình đi còn chậm hơn cả con rùa nhỏ của nhà Lý Viễn Phương, như thế này vẫn nóng, hơn nữa thời gian nóng còn dài hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh lại dùng nước ấm lau người cho Lâm Tiếu một lượt, rồi lại thoa một lần phấn rôm nữa.
Đến đêm, Lữ Tú Anh ngủ không ngon, lúc nào bà cũng để tâm đến Lâm Tiếu. Lâm Tiếu vừa đưa tay ra để gãi chỗ rôm, Lữ Tú Anh liền giữ tay Lâm Tiếu bỏ xuống. Rôm sảy không thể gãi, càng gãi càng nghiêm trọng, gãi xước ra nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.
Sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên Lâm Tiếu làm khi ngủ dậy là dùng nước ấm lau hết phấn rôm trên người. Lữ Tú Anh pha cho cô bé một chậu nước, ném cái khăn tay vào cho cô bé tự lau.
“Con ngủ qua một đêm rồi, làm gì còn phấn nữa mà lau, bôi hết ra giường từ lâu rồi.”
Lâm Tiếu khăng khăng đáp: “Còn.”
Cô cẩn thận dùng khăn ướt lau một lượt, lại soi gương kiểm tra lại một lượt.
“Hôm nay mặc cái váy mẹ may cho con đến trường có được không?” Lữ Tú Anh cầm lấy chiếc váy mỏng làm bằng sợi bông nhân tạo hỏi.
Vì Lâm Tiếu ăn mặc giản dị, Uông Xuân Thúy liền nói là Lâm Tiếu mặc váy ngủ đi học, nói Lâm Tiếu luộm thuộm, Lữ Tú Anh không biết về điều đó, nhưng bà mơ hồ cảm thấy rằng Lâm Tiếu không thích mặc chiếc váy liền thân bà may đến trường.
Bình thường Lữ Tú Anh không quan tâm Lâm Tiếu mặc gì, nhưng hôm nay trên người Lâm Tiếu nổi rôm, Lữ Tú Anh muốn cô mặc mát mẻ một chút. Quần áo mua bên ngoài hình thức đẹp, nhưng không thể mát mẻ, thoải mái như quần áo tự mình may bằng sợi bông nhân tạo được.
“Mẹ, hôm nay không mặc váy được, con phải thi môn thể dục.” Lâm Tiếu nói to.
“Hôm nay thi thể dục à.” Lữ Tú Anh vội vàng bỏ chiếc váy liền thân trong tay xuống, đổi sang một bộ quần áo ngắn tay cho Lâm Tiếu: "Vậy thì mặc bộ này.”
Lâm Tiếu cầm lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc lên.
“Có thể coi như là đã thi xong môn thể dục, thi xong không bao giờ phải luyện gập bụng nữa.” Lữ Tú Anh than thở.
Hôm nay tiết học thể dục buổi sáng là tiết ba, Lâm Tiếu không dám ăn bữa sáng quá nhiều, cô sợ bụng sẽ chướng lên, lại càng không thể gập bụng được.
Tại cửa tòa giảng đường, Lâm Tiếu gặp Diệp Văn Nhân, hai người người đi trước người đi sau vào trong phòng học, Diệp Văn Nhân bỗng nhiên hỏi Lâm Tiếu: “Cậu xịt nước hoa à?”
Lâm Tiếu thấy lạ đáp: “Tớ không.”
Diệp Văn Nhân đến gần Lâm Tiếu, hít một hơi thật sâu: “Rõ ràng là trên người cậu có một mùi hương rất là quen, mẹ tớ cũng từng dùng loại nước hoa này.”
Lâm Tiếu đột nhiên biết đây là mùi hương gì rồi, gay go rồi là mùi phấn rôm.
Lâm Tiếu không muốn bạn bè biết việc cô thoa phấn rôm, kể cả đó là Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cô cũng không muốn kể, cô vội vàng nói: “Xà phòng thơm, chắc là mùi xà phòng thơm.”
Diệp Văn Nhân đã tin, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Tiết 3, môn thể dục.
Cô giáo thể dục sai học sinh kéo những tấm thảm từ phòng thiết bị và trải chúng trên sàn bê tông dưới bóng cây.
“Hai người một nhóm, hỗ trợ nhau giữ chân và đếm.”
Thi gập bụng đúng là cần hai người một nhóm.
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đều không biết phải làm thế nào.
Một nhóm chỉ có hai người, một trong số họ sẽ phải ở lại một mình.
Lâm Tiếu: “Chi bằng tớ.”
Diệp Văn Nhân ngắt lời Lâm Tiếu: “Hai cậu một nhóm đi, tớ đi tìm người khác ghép nhóm.”
Vương Hồng Đậu đưa tay ra giữ lấy Diệp Văn Nhân, Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt nhìn Vương Hồng Đậu, đưa tay chỉ sang Lâm Tiếu.
Vương Hồng Đậu sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu ra vấn đề.
Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn hai người bạn bên cạnh, không hiểu hai người đó đang làm trò gì bí hiểm.
Diệp Văn Ngân chạy đi hỏi bạn khác, ánh mắt của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu luôn dõi theo Diệp Văn Nhân, cho đến khi nhìn thấy cô bé và Chung Hiểu Khiết thành một nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hồng Đậu hỏi Lâm Tiếu: “Cậu muốn thi trước hay thi sau?”
Lâm Tiếu nắm chặt tay: “Thi trước, chết sớm đầu thai sớm.”
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Vậy cậu thi trước, tớ giữ chân cho cậu, tớ sẽ giữ thật chặt.”
Lâm Tiếu nằm trên thảm, ngửi thấy mùi bụi bặm, tay của Vương Hồng Đậu đã ấn mạnh hết sức giữ lấy chân của cô.
Giáo viên thể dục cầm còi lên thổi, hô to: “Chuẩn bị.”
Tuýt một tiếng, giáo viên thể dục thổi còi, Lâm Tiếu lấy hết sức gập bụng được một cái.