Luyện tập lâu như vậy, Lâm Tiếu có tiến bộ rõ ràng trong môn gập bụng.
“Một, hai, ba.” Lâm Tiếu đếm thầm trong lòng.
“Một, hai, ba.” Vương Hồng Đậu báo số thật to.
Giáo viên thể dục đi lại giữa các thảm, đi đi về về xem xét quanh sân.
Ánh mắt Vương Hồng Đậu một nửa nhìn Lâm Tiếu, nửa còn lại nhìn theo bóng dáng giáo viên thể dục, khi nhìn thấy giáo viên thể dục đang quay lưng đi về phía bên kia thì lập tức tăng tốc độ đếm.
“Chín mươi, Mười một, mười hai.”
Lâm Tiếu đột nhiên nhìn Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu đếm sai rồi.
Nhưng cô còn đang tranh thủ từng giây một để gập bụng, không làm cách nào mở miệng nói được, chỉ cần mở miệng là mất sức ngay.
Lâm Tiếu chỉ có thể dùng ánh mắt cố gắng ra ám hiệu cho Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu hiểu ánh mắt của Lâm Tiếu, trừng mắt lên với Lâm Tiếu: “Nhanh lên.”
“Hai mươi mốt, hai mươi hai.”
Giáo viên thể dục vừa quay người bước trở lại, tần suất đếm của Vương Hồng Đậu đột nhiên khớp với tần suất thực hiện động tác gập người của Lâm Tiếu.
Trong chớp mắt, Lâm Tiếu đã hiểu.
Thì ra Vương Hồng Đậu đang cố ý giúp cô qua ải.
Chẳng trách vừa rồi Diệp Văn Nhân không để Lâm Tiếu đi tìm người khác lập nhóm mà tự mình chạy đi lập nhóm với người khác, vì vậy ánh mắt trao đổi giữa Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu vừa rồi có ý nghĩa này.
“Tuýt” Giáo viên thể dục thổi còi: "Dừng.”
Giáo viên thể dục cầm sổ lên, đi qua trước mặt từng học sinh, ghi lại số lần.
“Lâm Tiếu, bao nhiêu cái?” Giáo viên thể dục nhìn Vương Hồng Đậu.
Vương Hồng Đậu: “Ba mươi sáu.”
Lâm Tiếu cố gắng dùng khẩu hình miệng ám hiệu với Vương Hồng Đậu: “Ba mươi.”
Vương Hồng Đậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Tiếu sửa thành: “Ba chục, ba mươi.”
Giáo viên thể dục ghi lại trên sổ đăng ký: “30” rồi đi hỏi học sinh tiếp theo.
Vương Hồng Đậu trừng mắt nhìn về phía Lâm Tiếu với vẻ mặt: “Sao cậu lại ngốc thế?”. Rõ ràng khi cô đang tính số lần đã giúp Lâm Tiếu đếm dư ra mấy lần không ai biết cả, giáo viên thể dục không phát hiện ra, tại sao không báo khống lên mấy lần.
Lâm Tiếu nói thầm vào tai Vương Hồng Đậu: “”30 và 36 như nhau mà, đều loại giỏi.
“38 mới được xuất sắc.”
Lâm Tiếu nháy mắt với Vương Hồng Đậu, cho nên không cần thiết phải nói dối.
Vương Hồng Đậu chết lặng, biết thế cô chỉ cần đếm nhanh hơn chút nữa, cho Lâm Tiếu thành 38 điểm.
Tiếp theo, đổi lại là Lâm Tiếu giúp Vương Hồng Đậu giữ chân, đếm số. Vương Hồng Đậu làm 38 cái một cách thoải mái, giáo viên thể dục vẫn chưa thổi còi, Vương Hồng Đậu lại chầm chậm làm thêm mấy cái, tổng cộng là 42 cái.
Cuộc thi kết thúc, thời gian còn lại là vận động tự do, Diệp Văn Nhân chạy lại: “Các cậu làm được bao nhiêu cái.”
Vương Hồng Đậu: “Bốn mươi hai.”
Diệp Văn Nhân: “Cũng xấp xỉ, tớ bốn mươi ba cái.”
Lâm Tiếu: “Ba mươi.”
Diệp Văn Nhân cau mày, nhìn về phía Vương Hồng Đậu. Vương Hồng Đậu vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, thì thầm vào tai Diệp Văn Nhân kể một tràng.
Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu, an ủi cô: “Một đứa giỏi, không sao cả.”
Trong mắt Diệp Văn Nhân, trong sổ học bạ của một học sinh tiểu học xuất hiện một chữ “giỏi”, đó là một việc lớn.
Trong sổ học bạ của Diệp Văn Nhân mỗi học kỳ, mỗi một ô vuông đều là “xuất sắc”, ngoại ngữ và Toán học đại đa số đều được 100 điểm, có một lần thấp nhất là 98 điểm.
Sau khi Lâm Tiếu chuyển tới Tiểu học Đường Giải Phóng đã thay cuốn học bạ tiểu học mới.
Mặc dù đây là chữ “giỏi” đầu tiên trong sổ học bạ mới, trước đó đều là “giỏi”, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm.
Trong cuốn sổ học bạ tiểu học cũ ở trường tiểu học xưởng dệt bông, bên trên có mấy chữ “giỏi”, Lâm Tiếu không thấy đây là chuyện gì lớn.
Nhưng khi vừa chuyển trường, sau khi cô giáo Từ xem qua sổ học bạ cũ của cô bé, nói rằng muốn thống nhất hình thức nên đã đổi cho Lâm Tiếu một cuốn sổ mới.
Bây giờ sổ học bạ của cô bé thành tích lớp 1 trống trơn, từ lớp 2 bắt đầu có thành tích và lời nhận xét.
Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cùng an ủi Lâm Tiếu: “Một môn giỏi không sao, sau này cố gắng không bị giỏi nữa là được rồi.”
Lâm Tiếu nói với hai cô bạn thân: “Tớ không sao đâu thật đấy.”
Sao mà thấy hai cô bạn này còn buồn hơn cô bé nữa thế nhỉ.
Lâm Tiếu đã cố gắng giải thích, cuối cùng hai cô bạn cũng tin mình thực sự ổn.
Hy vọng duy nhất của cô bé là: “Sau này thi thể dục đừng suốt ngày thi gập bụng nữa.”
Nhảy xa giống học kỳ trước có phải là Lâm Tiếu có thể đạt loại xuất sắc rồi không.
Sau khi tan học, Lâm Tiếu về nhà, không dám vào trong nhà, chủ động báo với mẹ: “Mẹ, hôm nay con thi môn thể dục nội dung gập bụng rồi.” Lữ Tú Anh quả nhiên nói: “Đứng yên ở cửa không được cử động.”
Lữ Tú Anh cởi quần áo của Lâm Tiếu ra, ngâm vào chậu, ra lệnh cho Lâm Tiếu: “Đầu và cổ con cũng chạm xuống thảm rồi, không được tựa vào ghế sofa, mẹ sẽ đưa con đến nhà tắm công cộng ngay.”
Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng ở cửa: “Con bây giờ là tiểu tiên trong tiệc đào, con không động đậy.”
Tiếng Lâm Dược Phi cười từ trong phòng vọng ra: “Ha ha ha ha bé tiên nữ.”
Lâm Tiếu phá hiện ra anh trai ở nhà nên rất ngạc nhiên: “Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?”
Lâm Dược Phi bước ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu, em xem trong nhà có chỗ nào khác không?”
Lâm Tiếu đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn quanh chẳng có gì khác lạ.
Lâm Dược Phi giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Vào phòng lớn xem xem.”
Lâm Tiếu nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ của mình và mẹ, chưa đến nơi đã cảm thấy một luồng gió phả vào mặt: “Mát quá!”
“Gió mát ở đâu đấy?”
Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, thoáng nhìn thấy một gã đại hán đang ở trong phòng ngủ, bên ngoài thổi một làn sương trắng lạnh lẽo.
“Điều hòa.”
“Trong nhà lắp điều hòa rồi.”