Lâm Dược Phi muốn phụ bà, Lữ Tú Anh đuổi anh ra: “Để đấy cho mẹ, con lau không kỹ.”
Người khác làm thường không đúng ý của Lữ Tú Anh, kể cả là nhìn có vẻ sạch rồi thì trong lòng Lữ Tú Anh cũng thấy không yên tâm, tự mình làm vẫn là yên tâm nhất.
Lữ Tú Anh vừa lau sàn nhà vừa hỏi Lâm Dược Phi: “Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Lữ Tú Anh không quản lý tiền của Lâm Dược Phi, nhưng một số tiền lớn như vậy trong lòng bà cũng phải có sự tính toán, từ khi Lâm Dược Phi đi làm đã chi cho gia đình hết khoản nọ đến khoản kia. Tivi màu, máy giặt, điện thoại, vừa mới mua cho Tiếu Tiếu cái xe đạp lại lắp cho nhà cái điều hòa.
Số Lâm Dược Phi chi ra so với số tiền anh kiếm được hoàn toàn không khớp, tất cả số tiền này cộng lại thì số tiền anh chi ra vẫn nhiều hơn số tiền anh kiếm được.
Lữ Tú Anh hỏi: “Con lại mới được tăng lương à?”
Lương tăng như thế có vẻ hơi cao.
Lâm Dược Phi nói mập mờ: “Không phải, lương không tăng. Là ông chủ Lương thưởng cho công trình mà con giành được lần trước.”
Lữ Tú Anh hỏi: “Lại mới giành được công trình mới à, công trình lần này ở đâu thế?”
Câu trả lời của Lâm Dược Phi rất mập mờ: “Ở phía Đông thành phố mẹ ạ, có phải bên chân phải của mẹ lau chưa sạch không?”
Sự tập trung của Lữ Tú Anh quả nhiên bị đánh lạc hướng: “Ở đâu cơ? Có phải ở đây không?”
Buổi chiều, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu đi học về, không nói gì về việc nhà mới lắp điều hòa, Lâm Dược Phi muốn dành cho em gái một niềm vui bất ngờ.
Lâm Tiếu về tới nhà, Lâm Dược Phi liền gọi cô bé vào trong phòng lớn, nhìn thấy điều hòa đang thổi gió lạnh, cô bé sung sướng nhảy lên giường.
“Mẹ mắng bây giờ.”
“Con còn chưa tắm đâu.”
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng quát Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra nhà tắm công cộng để tắm, động tác của Lâm Tiếu chưa bao giờ nhanh như thế, tự mình tắm xong liền giục Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ xong chưa?”
“Xong rồi!” Lữ Tú Anh buộc phải tắm thật nhanh, trên đường về nhà, Lữ Tú Anh liên tục nhắc nhở Lâm Tiếu: “Không được chạy!”
Lâm Dược Phi cũng vừa đến nhà tắm công cộng để tắm, tắm xong không đợi mẹ và em gái ở ngoài cửa nhà tắm nữa mà về trước bật điều hòa.
Khi Lâm Tiếu về nhà, trong phòng lớn đã mát rượi.
Cô bé đi vào trong phòng, đứng ngay dưới hướng gió điều hòa thổi, tận hưởng cảm giác sảng khoái “Dễ chịu quá đi mất!”
Lữ Tú Anh vội vàng kéo Lâm Tiếu sang một bên, không cho cô bé đứng thẳng hướng gió điều hòa thổi: “Con sẽ ốm đấy!”
Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu đứng trực tiếp dưới gió điều hòa thổi nhưng không quan tâm gì đến Tiểu Hoàng. Từ khi trong nhà bật điều hòa, Tiểu Hoàng chưa lúc nào rời khỏi phòng lớn, nằm dưới hướng gió điều hòa không động đậy, thi thoảng mới quay người.
Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng bằng ánh mắt ghen tị: “Mẹ, sao Tiểu Hoàng lại nằm ngay dưới chỗ gió điều hòa thổi mà con lại không.”
Lữ Tú Anh liền hỏi: “Tiểu Hoàng có lông, con có lông không?”
Lâm Tiếu bứt bứt tóc trên đầu mình trả lời: “Con cũng có mà.”
Nhưng trong mắt mẹ cô, Lâm Tiếu chỉ mọc lông ở một khu vực không được tính, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn Tiểu Hoàng độc chiếm toàn bộ chỗ mát nhất trong phòng mà ngưỡng mộ.
Sau khi Lâm Dược Phi lắp điều hòa cho gia đình, nhiệt độ lại tăng cao hơn nữa.
Lữ Tú Anh nhìn mặt trời như quả cầu lửa ngoài cửa sổ: “Mùa hè năm nay nóng thật đấy.”
Lâm Tiếu tan học về nhà, điều hòa trong nhà đã được bật đến tận sáng sớm ngày hôm sau khi cả nhà ra ngoài.
Đêm cũng không mát, trong sân xưởng dệt bông lại có người chuyển ghế nằm, người chuyển chiếu ra ngoài phòng để ngủ, dù sao bên ngoài cũng mát hơn trong phòng một chút.
Lữ Tú Anh mặc dù tiếc tiền điều hòa và tiền điện, nhưng vui mừng nói: “Mùa hè năm nay nhà mình không phải khổ sở nữa rồi.”
Sau khi nhà bật điều hòa, nửa đêm Lâm Tiếu không còn gãi ngứa nữa. Nửa đêm Lữ Tú Anh không cần phải trông Lâm Tiếu nữa, bà cũng được ngủ một giấc ngon.
Những nốt mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu không ngứa nữa cũng không đỏ nữa, chẳng bao lâu là lặn hết.
Lâm Tiếu ngồi trên bàn học có điều hòa thổi mát ôn bài thật thoải mái, không như trước kia nóng đến bực bội, ngồi một lát là mông dính vào chiếu ngay.
Lữ Tú Anh trông thấy vết mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu rất nhanh đã hết rồi mới thấy là bật điều hòa thật xứng đáng, những năm trước Lâm Tiếu hay bị mẩn ngứa vào mùa hè, cả mùa hè cứ bị đi bị lại.
Nhưng Lữ Tú Anh vẫn thấy tiếc tiền điện, nên bà trải cho Lâm Dược Phi một cái đệm nằm dưới đất trong phòng lớn.