Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 205 - Chương 205.

Chương 205. - Chương 205. -

Lữ Tú Anh luôn lau sàn nhà sạch sẽ không một vết bẩn, đầu tiên bà trải một miếng vải lớn xuống sàn nhà, sau đó trải hai lớp đệm, rồi trải tiếp một lớp chiếu mùa hè lên trên đệm.

Gối và khăn tắm đều được đặt trên sàn, Lữ Tú Anh tự mình đi lên nằm xuống, rất mềm mại và thoải mái.

Buổi tối Lâm Dược Phi về nhà thì phát hiện ra giường của mình trống không.

Mẹ chỉ vào cái đệm trên sàn phòng lớn nói với Lâm Dược Phi: “Con muốn nằm đất thì nằm mà muốn nằm trên giường thì mẹ nằm dưới đất.”

“Mùa hè nóng nhất cũng chỉ hơn một tháng. Ba người chúng ta chịu khó chật chội một chút cùng ở trong phòng lớn, điều hòa chỉ cần trong phòng này là đủ.”

Chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu hai người được nằm điều hòa để Lâm Dược Phi chịu nóng một mình, trong lòng Lữ Tú Anh thực sự rất băn khoăn.

Nhưng nếu để phòng của Lâm Dược Phi cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ của điều hòa, thì điều hòa phải làm mát hết cả phòng lớn xong lại phải làm mát thêm phòng khách, rồi cuối cùng mới mát đến phòng của Lâm Dược Phi. Như vậy thì tốn điện lắm, hơn nữa công suất của điều hòa không đủ cũng không thể làm mát toàn bộ không gian lớn như vậy, Lâm Tú Anh đã thử làm như vậy khiến cho cả phòng lớn cũng không mát nổi.

Ba người cùng ngủ trong phòng lớn là cách tốt nhất.

Lữ Tú Anh đề xuất ngủ dưới đất một mình, Lâm Tiếu nghe thấy vậy liền muốn ngủ cùng mẹ dưới đất.

Thật ra Lâm Tiếu cảm thấy ngủ dưới đất rất vui, tại sao mẹ và anh của cô lại cảm thấy ngủ dưới đất không bằng ngủ trên giường nhỉ?

Giường thì ngày nào mà chả ngủ được, nhưng nằm đất không phải ngày nào cũng có cơ hội.

Lâm Tiếu và anh trai tranh nhau nằm đất, không ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Lâm Tiếu và mẹ nằm trên giường, anh trai nằm dưới đất.

Lâm Dược Phi nằm dưới đất, anh quấn khăn nằm dưới điều hòa, ngủ như vậy thật là dễ chịu.

“Khò khò khò khò.”

Lâm Tiếu nghe tiếng anh trai ngáy cả một đêm, sáng ngày hôm sau thức dậy dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

Đến Tiểu Hoàng cũng phải ngáp ngủ, trông rất bơ phờ.

Lâm Tiếu và Tiểu Hoàng cùng ngáp một lúc: “Anh, anh ngáy to quá.”

“Hôm nay nếu em thi không tốt thì lỗi là ở anh đấy.”

Lâm Dược Phi ngồi bật dậy: “Hôm nay em thi cuối kỳ à?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng rồi.”

Lâm Dược Phi gọi với vào trong bếp: “Mẹ, sao mẹ không để từ từ hãng trải đệm.”

Lữ Tú Anh trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bước từ phòng bếp ra, trên đĩa có hai quả trứng gà luộc và một cái xúc xích chiên giòn: “Mẹ cũng không ngờ là tối qua con ngáy to thế.”

Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài tham gia kiểm tra cuối kỳ.

Hai ngày sau khi đến trường lấy kết quả, thành tích lại còn cao hơn trước kia, Văn 97 điểm, Toán 98 điểm.

Lâm Dược Phi không quan tâm đến thành tích môn Văn của Lâm Tiếu, chỉ hỏi hai điểm bị mất của môn Toán là bị sai ở đâu?

Lâm Tiếu trả lời: “Hai câu ứng dụng em quên không viết đáp án.”

“Khả năng là vì buổi đêm trước hôm thi em ngủ không ngon.”

Lâm Dược Phi: “”

Hai điểm bị trừ môn Toán cứ như vậy in sâu vào tâm trí Lâm Dược Phi.

Ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu đã được anh trai của mình đi học thử buổi đầu tiên của khóa học tính bàn tính.

Buổi học thử đầu tiên được miễn phí, còn được chọn chỗ ngồi, Lâm Dược Phi chọn cho Lâm Tiếu chỗ ngồi ở mé bên cạnh hàng ghế thứ hai, chỗ ở giữa đã có người ngồi mất rồi.

Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của mẹ, bắt đầu chuỗi ngày học lớp tính bàn tính ở cung thiếu nhi.

Rõ ràng là được nghỉ hè rồi nhưng cô bé lại không có chút cảm giác được nghỉ hè nào cả.

Buổi học thứ hai không cho phụ huynh tham dự nữa, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu đến cửa cung thiếu nhi rồi về.

Lâm Tiếu bước vào tòa nhà nhỏ màu đỏ và nghe thấy tiếng “roạt roạt” trong hành lang.

Một bạn nam để bàn tính dưới chân làm ván trượt, đang trượt ở trong hành lang.

“Roạt roạt roạt”

Lâm Tiếu càng nhìn dáng người bạn nam đó lại càng thấy quen.

“Viên Kim Lai.”

Viên Kim Lai nghe thấy có người gọi tên mình liền quay phắt lại, nghiêng người.

Rắc, bàn tính dưới chân Viên Kim Lai rời tung ra.

Bình Luận (0)
Comment