Bàn tính của Viên Kim Lai rơi ra khỏi khung, hạt châu rơi ào xuống đất.
"Là ai vậy hả? Đền bàn tính lại cho tớ!" Viên Kim Lai nổi giận quay đầu, sau đó sững sờ: "Lâm… Lâm Tiếu."
"Lâm Tiếu, cậu đền bàn tính cho tớ." Giọng của Viên Kim Lai chợt nhỏ đi rất nhiều.
Lâm Tiếu cười to: "Sao lại muốn tớ đền bàn tính cho cậu?"
Viên Kim Lai: "Cậu không quát tớ thì tớ sẽ không bị ngã, bàn tính cũng sẽ không bị hư. Vậy nên cậu làm hư bàn tính của tớ rồi, cậu phải đền cho tớ."
Lâm Tiếu: "Nếu cậu không đạp bàn tính thì nó sẽ không bị hư. Rõ ràng là do cậu tự làm hư mà."
Viên Kim Lai: "Vậy thôi được rồi." Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu liền nhớ đến người anh trai đáng sợ của Lâm Tiếu. Nếu hôm nay là do người khác thì chắc chắc cậu bé sẽ quấn lấy không tha để bắt người ta đền lại bàn tính cho mình. Nhưng tình cờ sao người đó lại là Lâm Tiếu, Viên Kim Lai không dám đâu.
Cậu bé chổng mông lên, nhặt lấy từng hạt châu một trên hành lang.
"Lâm Tiếu, sao cậu lại ở đây?" Đột nhiên gặp phải bạn học cùng lớp ở cung thiếu nhi nên Viên Kim Lai rất bất ngờ.
Lâm Tiếu chỉ vào phòng học bên cạnh: "Tớ học lớp dùng bàn tính ở đây."
Viên Kim Lai trợn mắt thật to: "Cậu học ở đây, tớ cũng học ở đây."
"À." Lâm Tiếu bất ngờ nói: "Cậu cũng học ở lớp này, vậy sao lúc tớ học lại chẳng thấy cậu đâu vậy?"
Viên Kim Lai vò đầu: "Tớ cũng không thấy cậu, cậu ngồi ở đâu?"
"Cậu ngồi ở đâu?"
Hai người đồng thanh.
Viên Kim Lai chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sau phòng học: "Chỗ kia."
Lâm Tiếu giật mình, cô ngồi ở hàng thứ hai, Viên Kim Lai thì ngồi ở hàng áp chót, khoảng cách xa như vậy bảo sao lại chẳng thấy nhau.
"Cậu ngồi ở hàng cuối thì có nhìn thấy bảng không?" Lâm Tiếu hỏi.
Dáng người của Viên Kim Lai là chiều cao trung bình, trong lớp thì ngồi ở phía, bây giờ lại ngồi hàng cuối ở cung thiếu nhi, chắc chắn sẽ bị mấy bạn học chắn mất bảng.
"Có phải là do cậu nộp học phí muộn nên hết chỗ ngồi để chọn rồi phải không?" Lâm Tiếu hỏi.
Viên Kim Lai cười hì hì, nói: "Không phải, tớ nộp học phí sớm lắm luôn, tớ chọn chỗ ở hàng cuối đấy."
"Tại sao vậy?" Lâm Tiếu lại bất ngờ thêm lần nữa.
Viên Kim Lai nói: "Dĩ nhiên là do được chơi đó."
"Lâm Tiếu, vừa nhìn là đã biết cậu chưa từng học lớp học hè." Viên Kim Lai nói rất chắc chắn.
"Sao cậu lại biết?" Lâm Tiếu hỏi.
Viên Kim Lai nói: "Bởi vì cậu không biết cái gì cả. Để tớ nói cậu nghe nè, lớp học hè chẳng giống với lớp học trên trường chút nào."
Viên Kim Lâm truyền đạt kinh nghiệm tuyệt mật của mình lại cho Lâm Tiếu: "Lớp học hè á, chỉ cần cậu không ảnh hưởng đến bạn học khác thì dù cậu có làm cái gì thì giáo viên cũng chẳng quan tâm đâu."
"Đi học muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi." Viên Kim Lai nói vô cùng đắc ý.
Lâm Tiếu không nói nên lời: "Vậy... vậy thì chẳng phải uổng cho tiền học phí rồi sao?"
Khuôn mặt của Viên Kim Lai đột nhiên xuất hiện chút tội lỗi: "Dù sao bọn họ đưa tớ học phí cũng chẳng phải để cho tớ học hành gì cả, chỉ muốn ném tớ đến chỗ nào đó thôi."
Lâm Tiếu sửng sốt nhìn Viên Kim Lai, lần đầu tiên cô nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt bạn học. Lâm Tiếu không hiểu những lời mà cậu bé nói có nghĩa gì, vừa định hỏi nhưng chuông vào học lại reo lên.
Viên Kim Lai ôm lấy khung bàn tính bị nát và hai túi đầy hạt châu chạy về phía cửa sau.
Lâm Tiếu chạy ngược lại về phía cửa trước, nhờ bạn nữ cùng bàn đứng dậy để cô chen vào chỗ ngồi của mình.
Giáo viên bàn tính đứng ở bục giảng, treo một cái bàn tính thật to lên trên bảng: "Trước tiên chúng ta ôn tập một chút phép cộng hai chữ số ở bài trước."
Giáo viên gảy mấy châu ở trên bàn tính để làm mẫu cho học sinh.
Lâm Tiếu một tay nâng má, một tay chán chường mà gảy hạt châu trên bàn tính.
Sao phép cộng hai chữ số lại cần dùng đến bàn tính vậy?
Chẳng phải trong đầu có luôn đáp án rồi à?
Nếu dùng bàn tính thì phải gảy mấy cái lận, phiền ghê.
Giáo viên làm mẫu một lần xong thì hỏi học sinh: "Ai có câu hỏi không?"
Lâm Tiếu giơ tay ngay lập tức.
Giáo viên gọi cô: "Bạn nữ áo trắng ngồi ở hàng thứ hai."
Lâm Tiếu bèn hỏi sự tò mò trong lòng mình: "Thầy ơi, sao lại phải dùng bàn tính ạ? Em thấy tính nhẩm còn đơn giản hơn, dùng bàn tính phiền phức lắm."
Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Ngồi xuống đi. Phép cộng hai chữ số có thể tính nhẩm, vậy còn phép cộng ba chữ số, phép cộng bốn chữ số thì sao?"
"Thầy có thể giải thích bằng phép cộng hai chữ số, sau này sẽ học thêm nhiều phép cộng nữa. Đến khi đó thì sẽ không tính nhẩm được nữa, các em mới nhận ra lợi ích của bàn tính, có thể xem là vừa nhanh mà vừa tốt."
Lâm Tiếu nghe cái hiểu cái không, phép cộng ba chữ số cũng tính nhẩm được mà, phép cộng bốn chữ số cũng được luôn.
Mặc kệ phép cộng bao nhiêu số thì tính nhẩm cũng giống vậy thôi mà. Cứ vẽ chuyện, chớp mắt thôi cũng tính ra được rồi, còn dễ hơn cả việc gảy hạt châu kìa.
Nhưng nếu giáo viên bàn tính đã nói sau này sẽ biết được tác dụng của bàn tính, thế thì Lâm Tiếu sẽ chờ vậy.
Vốn dĩ cô đã biết cách tính bàn tính ra sao rồi, ở trong trường dạy tính bằng hàng dọc rồi tính từ đằng sau ra đằng trước, còn ở cung thiếu nhi thì dùng bàn tính để tính từ trước ra sau.
Trước đây Lâm Tiếu cũng tính nhẩm từ sau ra trước, bây giờ cô phát hiện thật ra tính từ trước ra sau cũng được, chỉ cần nhớ kĩ con số thôi.
Sau một tiết học bàn tiết là nghỉ giữa giờ, Viên Kim Lai chạy đi tìm Lâm Tiếu.
"Lâm Tiếu, cậu có đem theo băng dán không? Tớ muốn dán bàn tính của tớ lại."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không có."
Viên Kim Lai: "Thôi được, tớ đi mua băng dán ở tiệm tạp hóa vậy."
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Cung thiếu nhi cũng có tiệm tạp hóa à?"
Viên Kim Lai gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, ở cổng cung thiếu nhi có một dãy dài mấy cửa hàng lận, cậu chưa đi bao giờ hả?"
Lâm Tiếu lắc đầu.
Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt thông cảm: "Mấy chỗ này mà cậu cũng chưa đi, ở đó toàn là đồ tốt không đấy."
"Vậy còn gian hàng nhỏ ở ngoài cung thiếu nhi, cậu đã đến đó chưa?"
Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu.
Viên Kim Lai: "Bây giờ tớ đi nè, cậu cũng đi cùng đi."
Lâm Tiếu tò mò theo sau, Viên Kim Lai đi đến cửa sau của cung thiếu nhi. Viên Kim Lai không ra ngoài mà nhìn một dãy dài mấy chiếc xe đẩy nhỏ qua lan can.
"Thơm quá đi." Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu.
Viên Kim Lai nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ bèn nuốt nước miếng: "Lâm Tiếu, cậu mua cho tớ một que xiên nướng đi."
"Cậu phá hư bàn tính của tớ rồi, mua cho tớ một que xiên nướng cũng không quá đáng đâu ha."
Lâm Tiếu kiên trì nói: "Bàn tính của cậu không liên quan đến tớ."
Viên Kim Lai thở dài: "Vậy để tớ tự mua." Cậu bé chạy đến một quầy hàng nhỏ ở phía trước, hô ra từ bên trong lan can.
"Dì ơi, con muốn một que xúc xích nướng, một que trứng cút nướng."