"Mẹ, mẹ biết cung thiếu nhi không?" Lâm Tiếu hỏi mẹ.
Lữ Tú Anh: "Biết."
"Anh, anh cũng biết cung thiếu nhi sao?" Lâm Tiếu hỏi anh trai.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết, sao vậy?"
Lâm Tiếu thở dài, gọi Tiểu Hoàng đến ôm vào trong ngực. Thì ra mẹ và anh trai đều đã biết cung thiếu nhi từ lâu rồi, chỉ có cô và Tiểu Hoàng không biết.
Tại sao cô không biết cung thiếu nhi sớm một chút, thật sự là một nơi tốt.
Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dạng tiếc không gặp sớm của em gái, kinh ngạc nói: "Em thích lớp bàn tính như thế sao?"
Lâm Tiếu vuốt ve lông của Tiểu Hoàng, không trả lời, cô không phải thích lớp bàn tính, cô thích tan học.
Bên ngoài cung thiếu nhi rất náo nhiệt, chơi thật vui, cách một hàng lan can, các loại quầy hàng nhỏ cần cái gì cũng có.
Có rất nhiều quầy hàng nhỏ bán văn phòng phẩm, chẳng qua Lâm Tiếu nhìn qua một lượt, cũng không đẹp như văn phòng phẩm mà chị Thẩm Vân bán.
Còn có bán nhãn dán, nhãn dán đầy màu sắc, có thể dán ở trên sách, trên vở, trên hộp bút chì, loại nhãn dán cứng nho nhỏ kia còn có thể dán ở trên móng tay, trên vành tai, thậm chí ở giữa hai đầu lông mày.
Những nhãn dán có màu sắc lấp lánh như quả đào trái tim, trăng lưỡi liềm, ngôi sao năm cánh rất được các bạn nữ trong cung thiếu nhi săn đón, Lâm Tiếu thấy xung quanh không ít bạn học đều mua để dán.
Dán lên giữa hai đầu lông mày một cái, giống như chị xinh đẹp trong Tây Du Ký.
Lâm Tiếu cũng có chút động lòng, nhưng cô nhìn quầy hàng đang bán nhãn dán kia rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không nỡ mua.
Tiền mua một nhãn dán có thể mua hai cây xiên nướng đấy.
Lâm Tiếu nghĩ tới nghĩ lui, xiên nướng vẫn là món ngon nhất.
Lâm Tiếu quyết định, chờ ngày nào đó khi anh trai đến cung thiếu nhi đón cô, cô sẽ bảo anh trai mua cho mình nhãn dán xinh đẹp.
Lâm Tiếu đã thăm dò mẹ một lần, mẹ nói dán nhãn dán dán lên người sẽ không tốt cho da, bộ dạng của mẹ hình như rất để ý với lớp nhựa cao su trên nhãn dán, Lâm Tiếu quyết định tranh thủ nói cho anh trai.
Chẳng qua gần đây anh trai quá bận rộn, mấy ngày Lâm Tiếu mới có thể nhìn thấy anh trai một lần, mỗi buổi sáng khi Lâm Tiếu tỉnh dậy thì anh trai đã ra ngoài, buổi tối lúc Lâm Tiếu ngủ anh trai còn chưa về nhà. Không biết lúc nào anh trai mới có thể đến cung thiếu nhi đón cô.
Loại nhãn dán này dù anh trai khó khăn thì vẫn sẽ mua cho cô, nhưng xiên nướng thì không chắc.
Trong mắt người lớn, quầy đồ ăn vặt giống như là con quái vật ăn thịt người.
Viên Kim Lai nói, ngay cả cha mẹ không quản cậu bé như thế cũng không cho cậu bé ăn xiên nướng.
Viên Kim Lai nói: "Quầy đồ ăn vặt ở cổng trường học tội lỗi hơn nhiều, xem ra quầy đồ ăn vặt ở chỗ khác nhất định phải ngon hơn so với cổng trường học." Cổng cung thiếu nhi đương nhiên cũng coi như cổng trường học.
"Quầy đồ ăn vặt mùa hè, càng tội lỗi hơn."
Lâm Tiếu nói thêm: "Trong quầy đồ ăn vặt bán đồ chiên, càng tội lỗi hơn."
Viên Kim Lai liên tục gật đầu: "Trên đồ ăn vặt rắc bột ớt cay thơm ngào ngạt, lại càng tội lỗi hơn."
Lâm Tiếu liên tục gật đầu, thì ra người lớn đều giống nhau.
Viên Kim Lai nói với Lâm Tiếu: "Không sao, chỉ cần cậu ăn không bị đau bụng, người lớn sẽ không biết."
"Cậu ăn ít một chút, không được ngốc như Trần Đông Thanh, một lúc ăn nhiều như vậy."
Lâm Tiếu hung dữ trừng Viên Kim Lai một cái, nói chuyện thay đồng bọn nhỏ của mình: "Trần Đông Thanh không ngốc."
Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu, cười ha ha quái dị: "Có phải cậu thích Trần Đông Thanh không?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, chúng tớ là bạn tốt."
Viên Kim Lai đứng hình, không nghĩ Lâm Tiếu sẽ trả lời như vậy, một đôi mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt, một lát sau cậu bé mới lấy lại tinh thần: "Tớ nói là loại thích kia kìa."
"Mắt cậu bị co giật à?" Lâm Tiếu kỳ quái nhìn Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai nháy mắt ra hiệu đột nhiên cứng đờ lại, cậu bé than thở lắc đầu: "Haiz, cậu còn chưa hiểu đâu."
Lâm Tiếu không hiểu "Hiểu cái gì?"
Viên Kim Lai nhất thời mất đi hứng thú thảo luận cái đề tài này cùng Lâm Tiếu: "Không có gì, dù sao cậu ăn đừng ăn xiên nướng đến mức tiêu chảy là được."
Lâm Tiếu gật đầu, cô cũng không thể ăn đến mức bị tiêu chảy. Thời tiết mùa hè nóng nực, mẹ tăng thêm tiền tiêu vặt cho cô, bảo Lâm Tiếu mua kem que mà ăn, nhưng tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu vẫn không được coi là nhiều, vì muốn ăn xiên nướng mỗi ngày mà phải tính toán tiền tiêu vặt.
Mỗi lần cô chỉ có thể mua một que. Nếu hôm nay mua hai que, vậy ngay cả tiền mua kem que cũng không có.
Hai ngày trước Lâm Tiếu không nhịn được, mua hai que xiên nướng rồi còn mua kem que, ngày hôm sau cô cũng không mua gì cả, chỉ có thể nhìn Viên Kim Lai ăn.