Viên Kim Lai ăn xiên nướng như ăn cơm, mỗi lần ăn một nắm lớn.
Cậu bé nói mình đã ăn qua tất cả các loại xiên nướng trên quầy đồ ăn vặt.
Lâm Tiếu không tin: "Cậu đã ăn đậu phụ thối chưa?"
Viên Kim Lai: "Đương nhiên là tớ đã ăn đậu phụ có mùi thối rồi, ăn rất ngon, đến bây giờ mà cậu cũng chưa từng ăn, vậy lần sau cậu nhất định phải thử một xiên."
Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô không muốn ăn đậu phụ thối, nghe thấy đã buồn nôn.
Viên Kim Lai cật lực đề cử đậu phụ thối cho Lâm Tiếu, đánh chết Lâm Tiếu cũng không chịu ăn, thậm chí Viên Kim Lai còn tự mình mua một xiên đưa cho Lâm Tiếu: "Cậu cắn một miếng, tớ mời cậu ăn một miếng, không lấy tiền của cậu."
Trên một xiên xâu ba miếng đậu phụ thối, Viên Kim Lai "hào phóng" mời Lâm Tiếu cắn một miếng.
Lâm Tiếu sợ hãi nhìn Viên Kim Lai, không hiểu vì sao cậu bé lại nhấn mạnh "không lấy tiền của cô", chẳng lẽ cậu bé còn muốn bản thân cô cho cậu một phần ba tiền xiên nướng sao.
Lâm Tiếu không chịu ăn, Viên Kim Lai tự mình nghiêng cổ ăn hết ba miếng đậu phụ thối chiên, đậu phụ thối khá nóng, Viên Kim Lai vừa ăn vừa thở ra.
Lâm Tiếu trốn thật xa, cảm giác Viên Kim Lai là một con yêu quái đang phun mùi hôi thối.
Có điều Viên Kim Lai đề cử cho Lâm Tiếu những xiên nướng khác đều rất ngon, Lâm Tiếu thật sự có chút tin Viên Kim Lai nói bản thân đã ăn qua tất cả các vị là không phải đang khoác lác.
Viên Kim Lai: "Dĩ nhiên không phải khoác lác, tớ còn từng ăn tất cả quầy hàng xiên nướng ở đây, haiz, cái kia, cái kia, tất cả tớ đều ăn rồi, nhà này là ngon nhất."
Viên Kim Lai đắc ý nhìn Lâm Tiếu, trên mặt đều viết: "Tớ giới thiệu cho cậu xiên nướng ăn ngon như vậy đã đủ thành ý chưa?"
Miệng Lâm Tiếu có thể nhét vừa một quả trứng vịt: "Cậu đã ăn hết rồi sao?"
Lâm Tiếu cảm thấy không có khả năng, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu một tuần, cho dù Viên Kim Lai mỗi ngày đều ăn, cơ bản cũng không ăn được nhiều như vậy.
Viên Kim Lai hất cằm lên: "Ai nói với cậu chỉ có kỳ nghỉ đông vừa rồi, kỳ nghỉ hè vừa rồi." Mỗi ngày nghỉ cậu bé đều thường trú ở cung thiếu nhi, ăn nhiều nhất chính là xiên nướng.
Lâm Tiếu kinh ngạc biết được bắt đầu từ năm nhất tiểu học mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều sống ở cung thiếu nhi. Nghỉ đông và nghỉ hè dài bao lâu thì Viên Kim Lai học ở cung thiếu nhi bấy lâu.
Thư pháp, bàn tính, vẽ tranh, viết văn, bây giờ Viên Kim Lai đang học bốn môn học ở lớp thiếu nhi.
Buổi sáng trước khi học lớp bàn tính, Viên Kim Lai phải học một lớp thư pháp trước, buổi chiều còn phải học lớp vẽ tranh và lớp viết văn.
Lâm Tiếu sốc nặng, tuy Viên Kim Lai tham gia bốn lớp học thêm cùng một lúc nhưng Viên Kim Lai viết chữ rất xấu, toán học luôn luôn tính sai, bài tập về nhà môn mỹ thuật thì làm rối tinh rối mù, viết văn môn ngữ văn cho tới bây giờ cũng chưa từng đạt điểm cao.
Viên Kim Lai học lớp học thêm còn như vậy, nếu không học lớp học thêm, thì thành tích sẽ kém đến mức nào.
Viên Kim Lai nhìn ánh mắt của Lâm Tiếu, bực bội giật hai nắm tóc: "Làm sao, tớ lên lớp cơ bản không nghe hiểu."
Viên Kim Lai ở cung thiếu nhi không muốn nghe giảng dù chỉ một chút, dù sao cha mẹ cậu bé cơ bản không quan tâm cậu bé học thêm lớp nào, cũng không quan tâm cậu bé có thể học được hay không. Lúc chọn lớp học cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn thời gian, thời gian học phù hợp là bỏ tiền đăng ký cho cậu bé, mục đích duy nhất chính là nhồi nhét đầy chương trình học vào kỳ nghỉ hè của cậu bé, để cậu bé có thể ở trong cung thiếu nhi cả ngày.
Buổi sáng Viên Kim Lai tự mình đi đến cung thiếu nhi, chạng vạng tối tự mình trở về nhà, ăn sáng trên đường đi học, cơm trưa cũng tự ăn ở cung thiếu nhi, cha mẹ cho cậu bé tiền cơm.
Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều có thể để dành được một khoản tiền nhỏ, cha mẹ cho cậu bé tiền ăn cơm rất nhiều, mỗi ngày cậu bé ăn xiên nướng cũng tiêu không hết.
Khi cha mẹ của Viên Kim Lai thỉnh thoảng nhớ đến quan tâm con trai, cũng sẽ ra lệnh cho con trai không được ăn xiên nướng, nhưng Viên Kim Lai mặc kệ bọn họ.
Dù sao bọn họ cơ bản cũng không biết mình ăn cái gì, khi hỏi đến thì tùy tiện nói bừa một bát mì sợi, sủi cảo là được rồi.
Lâm Tiếu: "Nhà cậu ở gần cung thiếu nhi sao?"
Viên Kim Lai lắc đầu: "Đi bộ mất nửa tiếng."
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn Viên Kim Lai, tự mình đi bộ nửa tiếng đến cung thiếu nhi.
Xưa nay Lâm Tiếu không biết bên cạnh mình lại có bạn học như vậy, từ sau khi chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, đi học tan học không phải mẹ đưa đón thì cũng là anh trai đưa đón, trước kia lúc đi học ở trường tiểu học trực thuộc, Lâm Tiếu vẫn tự mình đi bộ đi học, mà trường chuyên tiểu học ở ngay trong khu tập thể, cơ bản không phải ra khỏi khu tập thể, đi bộ chỉ cần năm phút.