Lữ Tú Anh: “Xe đạp lớn không có bánh xe phụ, sau này con trưởng thành cũng phải đổi sang xe đạp lớn.”
Lâm Tiếu: “Vậy thì con lắp cho xe đạp lớn hai cái bánh xe phụ, như vậy không phải là được rồi sao?”
Lữ Tú Anh không còn lời nào để nói.
Lâm Tiếu vẫn không ngừng truy hỏi ở sau lưng bà: “Mẹ, con nói có đúng không? Về sau xe đạp lớn của con cũng muốn lắp hai cái bánh xe phụ, tiệm sửa xe có lắp cho không ạ?”
Lữ Tú Anh: “Vậy thì con đi xe ba bánh đi.”
Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sau xe đạp mẹ gật đầu, cách này không tồi, vừa thấy xe ba bánh là biết sẽ không bị đổ.
Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sau xe đạp của mẹ đi qua bóng cây ngô đồng giữa mùa hè.
Cô dang tay nhỏ đón lấy những quầng sáng rơi xuống từ những kẽ lá cây, mỗi khi một tia ánh mặt trời sáng ngời nhỏ bé dừng ở trong lòng bàn tay, Lâm Tiếu vội khép lại bàn tay, muốn bắt lấy ánh mặt trời.
Nhưng mà ánh mặt trời lập tức nhảy từ lòng bàn tay cô đến mu bàn tay cô.
Bắt giữ thất bại Lâm Tiếu lại mở tay ra, đi bắt lấy ánh mặt trời tiếp theo.
Trò chơi này từ lúc Lâm Tiếu ba bốn tuổi đã thích chơi rồi, hiện tại vẫn chơi vô cùng vui vẻ.
Mãi cho đến khi xe đạp của mẹ dừng lại, Lâm Tiếu mới phát hiện đã tới tiệm bánh ngọt rồi.
Lâm Tiếu nhảy xuống xe đạp, còn chưa đi vào tiệm bánh ngọt, cô đã ngửi thấy mùi hương thơm thơm ngọt ngọt của bánh kem.
Lần trước anh trai mua bánh sinh nhật không đưa cô tới, vì vậy đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đi vào tiệm bánh ngọt, một đôi mắt vốn dĩ không nhìn đủ, thật là nhiều bánh kem xinh đẹp.
Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu chọn kiểu dáng, Lâm Tiếu xoay vài vòng trước tủ kính pha lê, cuối cùng cũng chọn được một cái.
“Mẹ, con muốn cái này.” Lâm Tiếu chỉ vào một cái bánh kem trong đó rồi nói.
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua: “Được.” Lâm Tiếu chọn bánh kem có xung quanh là hoa, ở giữa lại trống rỗng, vừa đúng thuận tiện để viết chữ lên.
Lữ Tú Anh nói với người bán hàng: “Giúp tôi viết bốn chữ.”
Người bán hàng nhanh chóng mở giấy ghi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lữ Tú Anh: “Không phải, chuyện vui nhân đôi.”
Người bán hàng ngẩng đầu: “Ồ, là chuyện vui nhân đôi nên là đặt cái bánh kem.”
Ngày thường người bán hàng bán bánh kem nếu không phải cho bọn trẻ con ăn sinh nhật thì chính là mừng thọ cho người già. Cô ấy đi làm ở tiệm bánh ngọt lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải khách muốn viết bốn chữ chuyện vui nhân đôi này.
“Hai chuyện vui gì ạ?” Người bán hàng tò mò hỏi. Nhìn tuổi tác của Lữ Tú Anh mà suy đoán, là chồng được thăng chức hay là trong nhà phát tài?
Lữ Tú Anh còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Tiếu lập tức tranh trả lời: “Là do cháu tính nhẩm nhanh còn thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí.”
Biểu cảm trên mặt người bán hàng cứng đờ, cô ấy mờ mịt mà nhìn hai mẹ con trước mặt, ngẩn người phản ứng không kịp.
Lữ Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Cũng coi như là hai chuyện vui, đặt cái bánh kem để chúc mừng đứa bé một chút.”
Người bán hàng vội vàng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, liên tục khen ngợi Lâm Tiếu: “Cô bé giỏi quá!”
“Vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
“Tham gia cuộc thi người mẫu nhí, về sau phải làm người mẫu nhỏ.”
Lâm Tiếu nghiêm trang nói: “Cháu còn muốn suy nghĩ lại một chút.”
Mẹ nói, cô học giỏi số học như vậy, về sau có thể đi làm kế toán, kế toán là cái bát sắt.
Sau khi lớn lên sẽ làm kế toán mỗi ngày tính toán số học, hay là làm người mẫu mỗi ngày đi đường, Lâm Tiếu còn chưa nghĩ xong đâu.
Lữ Tú Anh gấp giấy đặt bánh làm đôi, bỏ vào trong túi tiền rồi đưa Lâm Tiếu đi ra ngoài.
“Mẹ, bánh kem đâu?” Lâm Tiếu còn tưởng rằng hôm nay có thể cứ thế xách bánh kem về nhà.
Lữ Tú Anh: “Hai ngày sau đến đây lấy.”
“À.” Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra là còn phải đợi hai ngày, lâu như vậy à.
Người bán hàng nhìn bóng dáng mẹ con hai người, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm lần đầu tiên nhìn thấy người chiều con như vậy.
Tính nhẩm nhanh và được thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí mà đã thành chuyện vui nhân đôi rồi.
Người bán hàng dở khóc dở cười mà lắc đầu, cũng không biết cuộc thi người mẫu nhí là cái gì, thông qua sơ tuyển mà đã vui mừng như vậy, vậy nếu lọt đến vòng chung kết đoạt giải thì sao đây?
Người bán hàng tấm tắc lắc đầu, nếu mà mỗi người đều bởi vì một chút việc nhỏ như này mà đến đặt bánh kem thì tốt rồi, lúc ấy doanh số bán bánh kem ít nhất phải tăng đến vài lần.
“Chị Tiểu Mai, chị Linh Linh, buổi chiều ngày kia các chị đến nhà em ăn bánh kem.” Lâm Tiếu lên tiếng mời hai người bạn nhỏ.
Lữ Tú Anh nhìn thấy cha mẹ của Tiểu Mai cùng Linh Linh, cũng nói: “Buổi chiều ngày để bọn trẻ đến đây chơi, đừng mua kem que, cũng đừng mua cái gì ăn.”
“Mấy đứa ấy ăn bánh kem, lại ăn kem que thì sẽ thấy không ngon, trong nhà cũng không có tủ lạnh nên sẽ không có chỗ để giữ đông lạnh cho kem que.”