Sau khi Lữ Tú Anh buông điện thoại, lập tức vui mừng mà xoay đi xoay lại ở trong phòng: “Chuyện vui nhân đôi rồi, thật là chuyện vui nhân đôi rồi.”
Tiểu Hoàng đi theo Lữ Tú Anh cũng sủa lên: “Gâu gâu gâu gâu.”
Lữ Tú Anh cúi đầu sờ lông Tiểu Hoàng: “Ai cũng nói nuôi chó có thể khiến gia đình phát tài, sẽ tự kiếm đồ ăn cho mình. Từ khi Tiểu Hoàng về đây, nhà ta trải qua những ngày tháng càng ngày càng tốt đẹp.”
“Đều là do mỗi ngày Tiểu Hoàng gâu gâu gâu gâu gâu(1).”
(1) Ở đây gâu là wāng còn vượng (trong thịnh vượng) là wàng nên tác giả chơi chữ.
Lâm Tiếu chớp mắt không hiểu hai việc là bản thân tính nhẩm nhanh và được thông qua vòng sơ tuyển cuộc thi người mẫu nhí thì có quan hệ gì với Tiểu Hoàng.
Tại sao Tiểu Hoàng lại không làm tăng tiền tiêu vặt của cô lên nhỉ.
Ban đầu Lâm Tiếu cảm thấy tiền tiêu vặt của mình rất nhiều, một tuần được một đồng rưỡi, nhưng mà so với tiền tiêu vặt của Viên Kim Lai thì tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu ít đến đáng thương.
“Tiếu Tiếu, mẹ mua cho con cái bánh kem, một lát nữa con với Tiểu Mai còn có Linh Linh cùng nhau ăn nhé.”
Đôi mắt Lâm Tiếu lập tức sáng lên, cô thích nhất là ăn bánh kem.
“Sinh nhật của ai ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Sinh nhật của Lâm Tiếu thì vào mùa xuân, sinh nhật của anh trai lại vào mùa đông, sinh nhật của mẹ thì vào cuối kỳ nghỉ hè, hiện tại sắp đến sinh nhật của mẹ rồi.
“Mẹ, chúng ta ăn bánh sinh nhật của mẹ trước nửa tháng sao?” Ở trong suy nghĩ của Lâm Tiếu, chỉ khi có sinh nhật mới có thể ăn bánh kem.
Lữ Tú Anh ngẩn người một chút, cười lắc đầu: “Cái gì thế, không phải bánh sinh nhật của mẹ, mà là mua bánh kem cho con, chúc mừng con có hai chuyện vui.”
Lâm Tiếu sợ ngây người: “Nhưng mà sinh nhật mới có thể ăn bánh kem, tại sao có hai chuyện tốt lại cũng có thể ăn bánh kem?”
“Con thi được một trăm điểm được tính là một chuyện tốt, vậy con thi được hai trăm điểm thì có tính là hai chuyện tốt không?” Lâm Tiếu lập tức hỏi, cô thật sự rất muốn biết chuyện tốt như thế nào thì có thể ăn bánh kem.
Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu, cười lên cười xuống: “Được, nếu mà con thi được hai trăm điểm thì mẹ cũng cho con ăn bánh kem.”
Tiền tiết kiệm trong nhà càng ngày càng nhiều, trong lòng Lữ Tú Anh càng ngày càng yên tâm. Trước kia khi một mình bà kiếm tiền cho ba người tiêu, còn nghĩ cách không thỏa mãn cái miệng của Lâm Tiếu, đến bây giờ mua cái bánh kem hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lữ Tú Anh nói: “Vậy con cần phải nắm chặt, năm học càng cao thì thi được hai trăm càng khó.”
“Lớp một, lớp hai trong khối rất nhiều người thi được hai trăm, chờ đến lớp năm lớp sáu, trong khối đã có thể không có ai thi được hai trăm.”
Bây giờ Lâm Tiếu mới biết được còn có một chuyện như vậy, vậy cô đã bỏ lỡ mất bao nhiêu cái bánh trong hai năm lớp một lớp hai dễ lấy hai trăm điểm nhất.
“Vì sao thế ạ?” Vì sao lớp năm lớp sáu lại khó lấy được hai trăm điểm.
Lữ Tú Anh: “Bởi vì năm học càng cao, kiến thức cần học sẽ càng nhiều và càng khó, muốn thi được hai trăm thì lại càng khó.”
Trong lòng Lâm Tiếu lập tức dâng lên cảm giác lo lắng.
Vậy thì năm ba cô nhất định phải thi được hai trăm điểm, trước tiên cứ phải ăn bánh kem vào trong bụng đã.
Bánh kem lần trước là Lâm Dược Phi đặt, lần này Lữ Tú Anh không tìm anh. Lâm Dược Phi gần đây rất bận rộn, đã bận rộn một thời gian rồi, mỗi ngày ngoài mấy tiếng ngủ ở nhà thì rất khó nhìn thấy người. Chuyện này là chuyện nhỏ nên không cần gọi cho Lâm Dược Phi. Lữ Tú Anh thấy con trai bận rộn như vậy rất đau lòng, muốn làm nhiều món đa dạng để thay đổi cho anh ăn ngon, nhưng mà thời gian Lâm Dược Phi về nhà ăn cơm đều rất ít.
Lữ Tú Anh đi lấy chiếc xe đạp lớn, Lâm Tiếu cũng đi lấy chiếc xe đạp nhỏ của mình.
Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Chúng ta phải mở cửa, con lấy xe đạp nhỏ của con ra làm gì?”
Lâm Tiếu: “Con với mẹ cùng lái xe ra khỏi cửa.”
Mẹ là người lớn thì cưỡi xe đạp lớn, cô là trẻ con thì cưỡi xe đạp nhỏ.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Xe đạp nhỏ kia của con chỉ có thể đi ở trong sân thôi, mau đi cất xe đạp nhỏ đi rồi mẹ đưa con đi.”
Tiệm bánh ngọt hơi xa, với cái bánh xe nhỏ của chiếc xe đạp nhỏ kia thì có đạp đến khi trời tối cũng không đến nơi.
“Hơn nữa con cũng không biết đi xe.” Cứ cho là có Lữ Tú Anh ở bên cạnh thì bà cũng không dám để Lâm Tiếu đạp xe lên đường cái lớn.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Con biết đi xe mà.”
Lữ Tú Anh: “Như kia thì không gọi là đi xe được, phải khi nào tháo được bánh xe phụ thì mới có thể coi là biết đi xe.”
Xe đạp hiện tại của Lâm Tiếu là xe đạp tập đi nhỏ.
Chiếc xe lúc thì nghiêng sang trái, lúc thì nghiêng sang phải, toàn phải dựa vào hai chiếc bánh xe trợ giúp hai bên chống, không có chuyện cả hai cái bánh xe cùng rời khỏi mặt đất.
Lâm Tiếu không hiểu: “Vì sao lại phải tháo bánh đỡ?” Nếu cô mang theo bánh xe phụ cũng rất tốt, vậy sao lại không được?