Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 220 - Chương 220.

Chương 220. - Chương 220. -

Tuy Lâm Dược Phi không có thời gian về quê lâu dài nhưng anh vẫn có thể đưa đón mẹ và em gái. Buổi sáng anh ngồi xe buýt về quê, buổi chiều lại bắt xe buýt quay lại, nếu sắp xếp được thời gian thì chỉ cần đi trong một ngày, hoặc ở lại một đêm cũng được.

Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao gần đây con bận nhiều như vậy?”

Lâm Dược Phi xoa mũi, nhìn sang chỗ khác: “À, gần đây con đang phụ trách một công trình.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Ông chủ Lương cho con phụ trách công trình rồi à?” Lâm Dược Phi chỉ mới làm việc một năm, lại còn trẻ như vậy, ông chủ Lương tin tưởng anh quá, thế mà lại cho anh làm quản lý sớm như vậy.

“Vậy con phải làm cho tốt.” Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Dược Phi: “Đừng để ông chủ Lương nghĩ ông ấy đã nhìn sai người.”

Lâm Dược Phi: “Dạ mẹ.”

“Không được, không thể để con đưa đón mẹ được.” Như vậy thì Lâm Dược Phi sẽ phải đi đường cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa, về tới quê chỉ kịp uống một ly nước đã phải đi ngay. Lữ Tú Anh thấy không thỏa đáng: “Chắc chắn mợ của con sẽ nói này nói nọ.”

Lữ Tú Anh có thể tưởng tượng được Hứa Diễm Phương sẽ nói gì: “Ai da bận đến nỗi không có một ngày nghỉ luôn à?”, “Về quê rồi mà không ăn bữa cơm nào với bà ngoại và cậu à?”, “Lên thành phố kiếm được tiền rồi thì không thích quê hương nữa.”.

Chuyện về quê, Lữ Tú Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trước khai giảng của Tiếu Tiếu, con có thể dành ra hai ngày không?”

Lâm Dược Phi: “Chắc chắn là được.”

Lữ Tú Anh quyết định: “Vậy chờ thêm đi, lúc nào thời tiết mát mẻ hơn, chúng ta lại về quê ở một đêm trước ngày khai giảng của Tiếu Tiếu là được.”

“Nghỉ hè năm nay không về quê lâu nữa.”

Lý do mà Lữ Tú Anh đưa ra quyết định này rất đơn giản, ở quê không có điều hòa.

Về quê thì Tiếu Tiếu sẽ khó chịu lắm, ở nhà ngủ trong nhà có điều hòa thoải mái hơn nhiều.

“Rôm trên người con bé mới vừa hết, đừng về quê cho nổi lại làm gì.” Lữ Tú Anh nói: “Chờ tới mùa đông đi, tới mùa đông thì về quê ở mấy ngày.”

Tuy ở quê không có lò sưởi nhưng sẽ đốt giường đất, ngủ không bị lạnh.

Lâm Tiếu kết thúc lớp học hè sớm, tạm thời không cần phải về quê, cô mở điều hòa xem tivi, ngày nào cũng có một cây kem, vui vẻ biết bao nhiêu.

Mỗi lần ăn kem xong, Lâm Tiếu sẽ chừa cho Tiểu Hoàng một miếng nhỏ để nó liếm.

Lúc Tiểu Hoàng liếm kem, nó sẽ vẫy đuôi rất mạnh.

Qua mùa hè này, địa vị của Lâm Tiếu ở trong lòng Tiểu Hoàng đã vượt qua anh trai, trở thành người mà Tiểu Hoàng thích thứ hai.

Tuy Lâm Tiếu cho Tiểu Hoàng liếm kem, nhưng địa vị của cô ở trong lòng Tiểu Hoàng vẫn không thể vượt qua mẹ, vì mỗi bữa cơm của Tiểu Hoàng là do mẹ cho vào chiếc chén nhỏ dành riêng cho nó.

Ở trong nhà, Tiểu Hoàng nghe lời mẹ nhất, mẹ nói gì Tiểu Hoàng cũng nghe theo răm rắp.

Đối với Lâm Tiếu, Tiểu Hoàng phải xem tâm trạng. Yêu cầu của Lâm Tiếu lúc thì có tác dụng, lúc thì không.

Lúc mẹ khen Tiểu Hoàng thông minh lắm, Lâm Tiếu cực kỳ nghi ngờ, Tiểu Hoàng làm gì thông minh được tới vậy. Rõ ràng là có rất nhiều lần Tiểu Hoàng không hiểu cô nói gì cả.

Sau đó Lâm Tiếu phát hiện, không phải Tiểu Hoàng không hiểu mà là giả vờ không hiểu.

Lần nào mẹ nói chuyện nó cũng hiểu cả.

Lúc Lâm Tiếu nói chuyện, lúc Tiểu Hoàng muốn hiểu thì sẽ hiểu, không muốn hiểu thì sẽ giả vờ không hiểu, còn nghiêng đầu lè lưỡi.

Lâm Tiếu: “...”

Tiểu Hoàng thông minh quá.

Chiêu này cô cũng học được.

“Tiếu Tiếu, hôm nay con đã làm xong bài tập hè chưa?” Rút kinh nghiệm từ kỳ nghỉ đau khổ lần trước, khi Lâm Tiếu vừa mới nghỉ hè, Lữ Tú Anh đã phân bổ bài tập hè cho cô, ngày nào cũng phải làm xong phần của ngày đó.

Như vậy thì sẽ không bị dồn vào ngày cuối nữa, tới những ngày cuối, cô làm bài tập mà tay run hết cả lên.

Mẹ thấy đây là một cách tốt, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy cách này còn không hay bằng cách dồn hết bài tập vào những ngày cuối cùng. Ngày nào cô cũng phải làm bài tập, tuy không nhiều nhưng lại cực kỳ ảnh hưởng đến việc xem TV của cô.

Lâm Tiếu vờ như không nghe thấy lời mẹ nói.

Sau đó mẹ hung dữ đi tới, đứng chắn trước TV mà Lâm Tiếu đang xem: “Đã làm bài tập chưa mà dám xem TV rồi hả?”

Lâm Tiếu đành phải hứa với mẹ: “Tập này sắp kết thúc rồi, con xem xong tập này sẽ đi làm ngay.”

Hừ, tại sao lúc Tiểu Hoàng giả vờ không hiểu lời người khác nói thì ai cũng tin nó thật sự không hiểu.

Còn lúc mình giả vờ không hiểu lời người lớn nói thì người lớn lại không tin.

Sau khi kết thúc một tập phim Tuyệt Đại Song Kiều, Lâm Tiếu vẫn ngồi lì trước TV, nghĩ thầm chỉ cần cô không đi vệ sinh, mẹ sẽ không biết TV đang chiếu quảng cáo.

Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết là thai đôi, tại sao không giống nhau gì hết vậy?

Nhưng cuối cùng mẹ vẫn phát hiện một tập phim đã kết thúc, bà lạnh lùng tắt TV đi: “Đi làm bài tập nhanh lên.”

“Không cần làm bài tính nhẩm.” Với khả năng của Lâm Tiếu, cô hoàn toàn không cần làm những bài tính nhẩm đơn giản.

Lâm Tiếu vừa định hoan hô đã nghe mẹ nói tiếp: “Từ nay không cần làm bài tính nhẩm, nhưng ngày nào cũng phải luyện viết hai trang giấy.”

“Hả?” Lâm Tiếu nhíu mày, luyện viết một trang giấy còn tốn nhiều thời gian hơn cả tính nhẩm một trang giấy nữa.

Lâm Tiếu đang muốn cò kè mặc cả với mẹ, định hỏi mình có thể chỉ luyện một tờ rưỡi hay không thì tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên “Reng reng reng”.

Lữ Tú Anh nghe máy.

“A lô, cho hỏi đây có phải là người nhà của Lâm Tiểu không? Lâm Tiếu đã vượt qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí rồi.”

Bình Luận (0)
Comment