Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 219 - Chương 219.

Chương 219. - Chương 219. -

Nhân lúc mẹ đang ở trong bếp, Lâm Tiếu vội vàng gắp mì sợi trong tô của mình vào trong thau của anh trai. Một đũa, hai đũa được gắp sang thau của anh trai, mì trong tô đã vơi đi phân nửa.

Lâm Dược Phi tức giận trừng em gái: “Đủ rồi.” Anh cũng không thể ăn được nhiều như vậy.

Lữ Tú Anh gắp hai củ tỏi ngâm đường ra, hỏi vọng vào: “Hai củ đủ không nhỉ?”

Đúng lúc nghe thấy giọng nói của Lâm Dược Phi: “Đủ rồi.”

“Ừ.” Lữ Tú Anh đậy nắp lại, buồn bực mang cái chén ra, bà chỉ tự hỏi nhiêu đây tỏi có đủ không thôi mà Lâm Dược Phi cũng giành trả lời nữa.

Lữ Tú Anh vừa đặt một chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Tiếu đã vội vàng đặt cái tô về lại trước mặt mình, dùng hai cánh tay che miệng tô lại, giả vờ như mình đang chăm chú ăn.

Cuối cùng Lâm Dược Phi cũng không có cơ hội gắp trả mì lại cho em gái, chỉ có thể tự ăn.

Ăn mì lạnh vào mùa hè thật sự rất thoải mái, anh ăn mãi mà không ngán. Bình thường ăn chỉ ăn một chén rưỡi cơm là đủ, nhưng lúc ăn mì lạnh thì phải dùng thau.

Sợi mì lạnh giòn ngon được rưới thêm tương mè thơm lừng, dùng chung với các món rau tươi ngon thanh mát, lại thêm một chút dấm khai vị.

Sau khi Lâm Dược Phi ăn xong cũng không muốn ngừng, anh vừa ăn xong một thau mì lạnh thật lớn, no đến nỗi anh phải đi vòng vòng quanh nhà để tiêu thực, vừa đi vừa trừng mắt nhìn em gái.

Lữ Tú Anh phá lệ không rửa chén ngay sau khi ăn xong, bà dọn chén đũa vào bếp rồi lập tức kiểm tra lời mà Lâm Dược Phi đã nói.

“Tiếu Tiếu, con tính thử xem.” Lữ Tú Anh chọn đại một đề toán: “Ba trăm sáu mươi bảy nhân với bốn trăm ba mươi sáu bằng bao nhiêu?”

Lâm Tiếu đọc đáp án ngay: “Một trăm sáu mươi nghìn không trăm mười hai.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Đúng không?”

Lâm Dược Phi nhìn Lữ Tú Anh: “Sao con biết được?”

Máy tính! Trong nhà Lâm Tiếu không có máy tính.

Lữ Tú Anh ngồi trước bàn học của Lâm Tiếu, dùng bút chì để viết phép tính dọc trên tờ giấy nháp.

Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ tính sai chỗ này rồi.”

Lữ Tú Anh: “Sai chỗ nào?”

Lâm Dược Phi: “Chỗ này phải tăng thêm bốn mới đúng, không phải tăng thêm ba.”

Lữ Tú Anh: “Ừ ừ ừ!”

Sau khi Lữ Tú Anh nghỉ học, chưa bao giờ bà phải nhân hai số có ba chữ số với nhau cả, nên bây giờ tính vừa chậm vừa tốn sức.

Lâm Dược Phi không nhìn nổi nữa, anh cầm lấy cây bút chì để tự tính, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Lữ Tú Anh chỉ vào con số mà Lâm Dược Phi vừa viết: “Sai rồi sai rồi, con cũng tính sai ở đây rồi.”

Lâm Tiếu đứng ở bên cạnh, quay đầu nhìn mẹ, rồi lại quay đầu nhìn anh trai, khó hiểu hỏi: “Mẹ và anh đang làm gì vậy?”

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi: “...” Không thấy họ đang cố gắng tính toán sao?

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng nhau cố gắng, tốn sức lắm mới tính được đáp án.

“Tiếu Tiếu, lúc nãy con nói đáp án là bao nhiêu?” Hai người đã quên con số mà Lâm Tiếu buột miệng nói ra rồi.

Lâm Tiếu: “Một trăm sáu mươi nghìn không trăm mười hai.”

“Đúng rồi đúng rồi, thật sự đúng rồi.” Lữ Tú Anh phấn khích nói.

Lâm Tiếu ở bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay cho mẹ mình: “Mẹ giỏi quá, mẹ tính đúng rồi.”

Lâm Dược Phi: “...”

Có ngược không vậy?

Không phải họ đang kiểm tra xem Lâm Tiếu có tính nhẩm đúng hay không sao?

Lâm Dược Phi nhìn ánh mắt tự tin của em gái, cô đang ngầm quả quyết đáp án của mình là đúng và đang kiểm tra hai người họ có tính đúng hay không.

Lữ Tú Anh lại ra một đề khác cho Lâm Tiếu, bà và Lâm Dược Phi phải cố gắng lắm mới tính ra đáp án, nhưng Lâm Tiếu vẫn chỉ cần hai giây đã đọc ra đáp án chính xác.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa mắt nhìn nhau, không ai ra đề thứ ba nữa.

Lữ Tú Anh còn phấn khích và hưng phấn hơn cả Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi chỉ ngạc nhiên một nửa, còn Lữ Tú Anh thì ngạc nhiên một trăm phần trăm.

Trước kia bà có nằm mơ cũng không dám mơ Lâm Tiếu lại có năng lực trời cho ở mảng tính toán như vậy.

Lâm Tiếu chỉ cần hai giây đã tính được đáp án đúng, nếu có thể Lữ Tú Anh muốn xem một trăm lần, một ngàn lần.

Nhưng mà vẫn nên chờ đến khi nhà có máy tính đi thì hơn.

Phép tính dọc làm khó họ quá rồi.

“Ngày mai con mua máy tính đi.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi: “Chiều mai con mua ngay.”

Lớp học hè của Lâm Tiếu đã kết thúc sớm.

Lâm Dược Phi bàn bạc với Lữ Tú Anh: “Hay là mình về quê sớm một chút.”

Lâm Dược Phi phải tự sắp xếp thời gian trước, anh rất bận rộn vào mùa hè này, không có thời gian để về quê với mẹ và em gái.

“Con đưa hai người về, thăm bà ngoài, khi nào hai người về thì con lại tới đón.”

Để hai người Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu về quê, anh cũng không yên tâm. Cả tòa nhà đều đã bị cạy khóa, nhà của chính anh cũng suýt bị trộm đột nhập, điều này làm Lâm Dược Phi càng ý thức được tình hình an ninh bây giờ không thể bằng trong tương lai được.

Khu tập thể của xưởng dệt bông cũng được xem là nơi rất an toàn, trên đường xá loạn hơn nhiều. Đi xe buýt đường dài mà không gặp phải chuyện gì còn đỡ, lỡ như gặp chuyện thì phiền phức lắm.

Bình Luận (0)
Comment