“Mẹ ơi, tụi con về rồi.” Lâm Dược Phi vừa mới mở cửa, Lữ Tú Ánh đã vội vàng đi tới: “Sao về trễ vậy?”
Hôm nay có món mì lạnh, Lữ Tú Anh đã cán mì xong, bà canh giờ Lâm Tiếu tan học về để châm lửa.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, nước trong nồi đã sôi từ lâu mà vẫn không thấy bóng dáng hai anh em đâu.
Lữ Tú Anh dập lửa, ngồi trên sô pha đọc báo, chờ thêm nửa tiếng nữa.
“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng mừng rỡ chạy tới cửa, Lữ Tú Anh biết hai anh em đã về nhà. Bà vội vàng đi ra cửa, đúng lúc Lâm Dược Phi đã lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đang đổi dép lê ở cửa, Tiểu Hoàng chạy xung quanh chân của họ, nó chạy xung quanh Lâm Tiếu ba vòng rồi lại lộn một vòng quanh Lâm Dược Phi.
“Để mẹ bật bếp nấu mì.” Lữ Tú Anh vội vàng đi vào trong nhà.
Trong phòng khách không có khí lạnh, Lâm Tiếu đổi dép lê xong chạy vào phòng lớn, điều hòa đang tắt.
“Mẹ ơi, con mở điều hòa được không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi nhíu mày: “Mẹ, sao mẹ không mở điều hòa? Tiền mua điều hòa cũng đã tốn rồi, mẹ đừng tiết kiệm chút tiền điện này.”
Lúc Lữ Tú Anh ở nhà mình thì không mở điều hòa, phải đợi lúc Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi cùng ở nhà mới mở. Lâm Dược Phi đã nói với mẹ nhiều lần về chuyện này, lúc nào Lữ Tú Anh cũng đồng ý nhưng vẫn tiếp tục không mở.
Lữ Tú Anh nói to trong bếp: “Không phải mẹ không mở, cúp điện mà.”
Lâm Tiếu cũng đã nhận ra, cô than vãn trong căn phòng lớn: “Sao lại cúp điện chứ?”
Cô vội vàng chạy ra mở vòi nước: “Có cúp nước không ạ?” Cúp điện thì hay cúp nước lắm.
“Không cúp nước.” Lữ Tú Anh nói trong phòng bếp.
Lâm Tiếu nằm lên sô pha, miễn cưỡng thì cũng có thể coi không cúp nước là một tin tốt trong tin xấu. Cúp điện cúp nước vào mùa hè đã khó chịu lắm rồi, thế mà vào mùa hè người ta thích cúp điện cúp nước lắm, dường như cuối tuần nào cũng phải cúp một ngày.
Điều hòa trong nhà cũng làm sáu ngày nghỉ một ngày cơ đấy.
“Tại sao lại cúp điện hôm nay chứ, tại sao không phải là ngày hôm qua?” Hôm nay là thứ tư, hôm qua là thứ ba. Đài truyền hình nghỉ việc vào mỗi chiều thứ ba, nếu không thể không cúp điện thì Lâm Tiếu hy vọng sẽ cúp điện vào thứ ba.
Khi cúp điện, điều hòa không mở được thì quạt điện cũng không quay luôn.
Lâm Tiếu cầm lấy chiếc quạt hương bồ của mẹ, quạt từng chút từng chút cho mình.
Lâm Dược Phi đi theo sau Lữ Tú Anh vào bếp, phấn khích nói: “Mẹ, mẹ có biết Tiếu Tiếu rất có thiên phú trong toán học không?”
“Thật à? Sao con biết? Hôm nay thầy giáo dạy lớp bàn tính nói với con à?”
Lữ Tú Anh không quá để ý chuyện mà Lâm Dược Phi nói: “Khi nào ăn cơm rồi nói, con đừng đứng trong bếp, lửa trong bếp nóng lắm.”
Lữ Tú Anh đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài, phòng bếp vừa nhỏ vừa nóng mà Lâm Dược Phi lại cao ráo chân dài tay dài. Anh đứng ở đây làm Lữ Tú Anh thấy chật chội lắm.
Lâm Dược Phi bị đuổi ra tới cửa bếp, anh nắm khung cửa nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, con nói thật đấy, Tiếu Tiếu rất giỏi.”
“Cung thiếu nhi đã trả lại học phí của mấy buổi còn lại, nói rằng em ấy không cần học bàn tính nữa.” Lâm Dược Phi kiêu ngạo nói.
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Hả? Con nói gì? Cung thiếu nhi không dạy Tiếu Tiếu à?”
Lâm Dược Phi vội vàng nói: “Đúng vậy. Cung thiếu nhi không dạy, nhưng không phải vì Tiếu Tiếu không tốt, mà là vì Tiếu Tiếu quá giỏi quá thông minh.”
Lữ Tú Anh: “Rốt cuộc là sao? Con nói từ đầu xem nào.”
Lâm Dược Phi kể lại từ đầu tới cuối, Lữ Tú Anh nghe mà sững sờ.
“Ây da!” Lữ Tú Anh nghe quá chăm chú, suýt nữa thì đã làm đổ cái nồi, bà vội vàng tắt lửa đi. Bà vớt mì ra cho vào một thau nước sôi để nguội đã được làm lạnh từ trước, đảo qua đảo lại.
Thau nước sôi đó nhanh chóng nóng lên, Lữ Tú Anh lại vớt mì ra cho vào một thau nước sôi để nguội khác.
Thật ra rất nhiều gia đình ăn mì lạnh đều dùng nước máy để làm lạnh, nhưng Lữ Tú Anh không muốn làm vậy. Lần nào bà cũng chuẩn bị trước hai thau nước sôi để nguội từ trước.
Dùng hai thau nước sôi để nguội để làm nguội mì nóng thì sẽ vừa ngon vừa giòn.
Lữ Tú Anh chia làm ba phần, bà và Lâm Tiếu dùng tô, cho Lâm Dược Phi dùng trong thau luôn.
Cho thêm dưa leo bào thành sợi, đậu đũa dài và tương mè vào.
Lâm Tiếu ngại ngùng nhìn cái tô lớn trước mặt mình, bình thường thì ăn được nhưng hôm nay cô ăn không nổi nữa rồi.
Cô vừa mới ăn năm cây xiên nước trước cổng trường nên bây giờ không đói chút nào.
Lâm Tiếu cố gắng đá anh trai ở dưới gầm bàn. Phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể giấu chuyện cô ăn xiên nướng được rồi.
Ăn xiên nướng là tội lớn. Vì nếu ăn xiên nướng thì sẽ không ăn cơm được, tội này không thể tha.
“Ai da, quên cho tỏi ngâm đường rồi.” Lữ Tú Anh vội vàng đi vào bếp, mở hũ tỏi ngâm đường, dùng chiếc đũa sạch để gắp tỏi ra.