Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217.

Chương 217. - Chương 217. -

Viên Kim Lai sững sờ, cậu bé cẩn thận liếc nhìn anh trai của Lâm Tiếu: “Em tưởng em không mang, mới vừa lấy ra khỏi túi đấy.”

“Anh trai, em mời anh ăn xiên nướng.” Viên Kim Lai nhoẻn miệng mỉm cười với Lâm Dược Phi, lộ ra hàm răng dưới bị sún.

“Mười xiên nướng lận đấy.” Trái tim nhỏ bé của Viên Kim Lai đau âm ỉ: “Lâm Tiếu ăn không nhiều, em mời anh trai cùng ăn.”

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Dược Phi cười to, Viên Kim Lai thật là biết điều.

Lúc Lâm Dược Phi nhìn thấy Viên Kim Lai, anh chỉ nghĩ đến việc giúp em gái xử lý thằng nhóc đáng ghét này nên không để ý tới ngoại hình của cậu bé. Hôm nay là lần đầu anh nhìn kỹ thằng bé này, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì cũng rất đáng yêu.

Đó là một thằng nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, gương mặt tròn tròn, khi cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền. Tóc được cắt ngắn, mặt phơi nắng nên hơi ngăm, giống như một trái kiwi màu đen.

Lâm Dược Phi trêu cậu bé: “Mời anh ăn xiên nướng thật à?”

Viên Kim Lai gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

Lam Tiếu dẫn anh trai tới để đòi nợ, Viên Kim Lai biết mười cây xiên nướng của mình không trốn được rồi, cậu bé cũng không có gan chạy trốn.

Lâm Dược Phi đưa tay cầm lấy xiên nướng, hỏi lại lần nữa: “Nếu em thật sự mời thì anh đây không khách sáo nữa nhé?”

Viên Kim Lai đau lòng lắm nhưng vẫn phải làm bộ hào phóng: “Anh trai đừng khách sáo.”

Lâm Dược Phi nhịn cười đau cả bụng, thằng nhóc này thú vị quá.

Lam Dược Phi nháy mắt với ông chủ quán xiên nướng, sau đó đưa tay cầm lấy một xiên xương sườn, lại thêm một cái đùi gà lớn.

“Ui ui.” Viên Kim Lai hít sâu hai cái.

Anh trai Lâm Tiếu tàn nhẫn quá đi, xương sườn và đùi gà là hai món đắt nhất đấy.

Ông chủ quán xiên nướng biết Lâm Dược Phi đang trêu thằng nhóc, chính ông chủ cũng buồn cười vì những biểu cảm đa dạng của Viên Kim Lai, ông ấy không kìm được mà trêu cậu bé: “Xiên thịt ba chỉ, xiên bò nướng ngon lắm đấy.”

Lâm Dược Phi không khách sáo cầm thêm một xiên thịt ba chỉ và một xiên thịt bò.

Viên Kim Lai lại suýt xoa, thịt ba chỉ và thịt bò cũng rất đắt.

“Anh trai anh trai, món bắp cải nướng này ngon lắm, chiên xong rất giòn, bỏ vào miệng nhai rột rột, rồi rưới nước xốt, hạt mè lên trên, cực kỳ ngon.”

Lâm Tiếu nói ngay: “Anh hai, em muốn một xiên bắp cải nướng.”

Viên Kim Lai thấy mình đã giới thiệu món ăn thành công, bèn cố gắng giới thiệu thêm nữa: “Còn có bánh gạo nướng này nữa, mép bánh rất giòn, cả món khoai tây nướng này nữa.”

Lâm Tiếu nghe Viên Kim Lai nói thì nuốt nước bọt: “Anh hai, em muốn cả bánh gạo và khoai tây nướng nữa.”

Lâm Tiếu rất tin tưởng lời giới thiệu của Viên Kim Lai, vì ngay cả trước khi nướng, những món mà Viên Kim Lai giới thiệu cũng đã rất ngon đối với cô.

Tuy Lâm Tiếu không thích Viên Kim Lai lắm, nhưng cô phát hiện khẩu vị của Viên Kim Lai khá giống với mình, còn hợp hơn cả Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh nữa. Đám bạn của Lâm Tiếu đều không biết ăn cay, Viên Kim Lai lại thích ăn cay giống Lâm Tiếu, xiên nướng được rải bột ớt lên sẽ càng thơm.

“Phù.” Viên Kim Lai thở phào nhẹ nhõm một hơi rõ to, chọn ba món xiên chay là được rồi, nếu chọn giống anh trai của Lâm Tiếu thì hôm nay cậu bé sẽ sạch túi luôn.

“Chậc.” Lâm Dược Phi liếc nhìn em gái, không thấy anh đang trêu Viên Kim Lai à, tại sao em gái không hiểu ý anh gì cả vậy?

Viên Kim Lai: “Còn ba xiên nữa, Lâm Tiếu, cậu chọn thêm ba xiên nữa đi.”

Viên Kim Lai hối Lâm Tiếu mau chọn vì mấy món Lâm Tiếu chọn rẻ hơn anh trai nhiều.

Nhưng Lâm Dược Phi không cho Viên Kim Lai cơ hội đó: “Một xiên trứng cút, một xiên thịt thăn và một xiên xương sườn.”

Lâm Dược Phi nói nhanh.

“Anh trai anh trai, lúc nãy anh đã chọn xương sườn rồi mà?”

Lâm Dược Phi nhướng mày: “Tại sao không được chọn hai món giống nhau?”

Viên Kim Lai: “Được ạ.”

Viên Kim Lai cúi đầu lấy ra một nắm tiền từ trong túi, cậu bé mang theo khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng chỉ có tiền lẻ một hào.

Tiền giấy một hào và tiền xu một hào trộn lẫn vào nhau, Viên Kim Lai đếm từng cái một.

Không được rồi, nếu còn trêu nữa thì thằng nhóc này sẽ khóc mất, Lâm Dược Phi thấy nước mắt đã chực rơi ở khóe mắt Viên Kim Lai rồi.

Anh vội vàng mở túi tiền, lấy tiền ra đưa cho ông chủ.

Lâm Dược Phi vỗ bả vai Viên Kim Lai: “Trêu em thôi, anh đường đường là người lớn, sao có thể để thằng nhóc như em trả tiền được chứ.”

“Em chọn thêm năm xiên nữa đi, anh mời.” Lâm Dược Phi nói với Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai ngẩng phắt đầu lên, từ đau lòng tận cùng thành vui sướng cực độ, anh trai Lâm Tiếu tốt quá đi mất.

Nhưng Viên Kim Lai không dám quá tay trước mặt anh trai Lâm Tiếu, cậu bé vừa nhìn sắc mặt của anh trai Lâm Tiếu vừa chọn ba xiên thịt hai xiên chay.

Sau đó cậu bé nhìn anh trai Lâm Tiếu đưa năm xiên nướng cho ông chủ để ông chủ cho vào chảo dầu, sau đó mở túi tiền thanh toán năm xiên này.

“Mười xiên lúc nãy là em mời Tiếu Tiếu, năm xiên này là anh mời em.” Lâm Dược Phi nói.

Lâm Tiếu há miệng trợn mắt, anh trai cô không biết tính toán gì cả, rõ ràng là cả mười lăm xiên đều do anh trả tiền mà.

Viên Kim Lai mời cô mười xiên nhưng Viên Kim Lai không bỏ tiền, thế mà anh trai còn mời lại Viên Kim lai năm xiên.

Tính đi tính lại, người nhà mình lại tốn mười lăm xiên.

“Anh, hay là anh đừng ra ngoài làm ăn nữa, anh về nhà để mẹ nuôi cả hai chúng ta đi.” Lâm Tiếu lo lắng nói, cô rất lo một ngày nào đó anh trai mình sẽ làm công ty của ông chủ Lương phá sản mất.

Lâm Tiếu thì lo lắng, Viên Kim Lai thì lại vui mừng: “Anh trai, anh thật hào phóng.”

“Anh trai, anh có nhận đàn em không?”

“Anh trai, anh nhận em làm đàn em đi.”

Đi theo một người anh hào phóng như vậy, Viên Kim Lai nghĩ sau này mình không cần phải sầu não vì xiên nướng nữa.

Lâm Dược Phi ngạc nhiên một lúc mới nhớ ra Lâm Tiếu đã kể về những tin đồn mà Viên Kim Lai từng lan truyền trong lớp, xem ra bây giờ Viên Kim Lai vẫn còn tin vào những tin đồn đó.

“Muốn làm đàn em của anh à?” Lâm Dược Phi nhướng mày.

Viên Kim Lai gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

Lâm Dược Phi đưa tay vỗ bả vai Viên Kim Lai: “Khi nào em đậu đại học thì tới tìm anh nhé.”

“Đàn em của anh phải có bằng chính quy.”

Bình Luận (0)
Comment