"Tiếu Tiếu, em muốn ăn cái gì anh trai đều mua cho em."
Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu ra khỏi cung thiếu nhi, đi về phía quầy đồ ăn vặt trước cổng cung thiếu nhi, vung tay lên như có loại khí thế sẽ bao cả con đường cho em gái.
Lâm Tiếu hít mũi, lo lắng nhìn anh trai: "Anh, anh uống rượu à?"
Nhưng cô không ngửi được mùi rượu.
Anh trai nói chuyện cũng không nói ngọng.
Ngoại trừ hai điều này, anh trai giống y như đúc với lúc uống quá nhiều rượu, Lâm Tiếu nhíu đôi lông mày nhỏ lại, không phân biệt được anh trai có uống rượu hay không.
Lâm Dược Phi: "Không có, anh không uống rượu, anh đang khá vui vẻ."
Lâm Dược Phi rất vui mừng, đây là một sự kiện khiến anh vui nhất kể từ sau khi sống lại.
Vui vẻ hơn so với việc mẹ được điều đến phòng văn thư, cho dù mẹ không chịu đến phòng văn thư, anh cũng sẽ nghĩ cách để mẹ sống một cuộc sống tuổi già thoải mái.
Vui vẻ hơn lần đầu tiên gặp Thẩm Vân sau khi được sống lại, mặc dù anh lo lắng về chuyện không tìm được Thẩm Vân, nhưng anh biết cuối cùng mình nhất định có thể tìm thấy cô ấy, kết quả xấu nhất chính là đợi thêm hai năm nữa đến nhà mới của Thẩm Vân tìm cô ấy.
Nhưng tài năng toán học trên người Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi thật sự lo lắng sẽ biến mất vì đôi cánh bướm sống lại của anh. Trước khi chuyển trường em gái đứng cuối lớp, sau khi em gái chuyển trường cũng chưa từng đạt điểm cao. Lâm Dược Phi vô cùng lo lắng kiếp trước em gái rất tài năng về toán học, có tình yêu mãnh liệt với toán học, vỏn vẹn chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của mình.
Anh an ủi bản thân rằng em gái có tài năng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em gái khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.
Hiện tại Lâm Tiếu rất khỏe mạnh vui vẻ, anh sẽ cố gắng để em gái luôn luôn khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.
Nhưng Lâm Dược Phi vẫn hy vọng mình sống lại không chỉ cho chính anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, mà còn có thể cho em gái một cơ hội hoàn toàn mới, để em gái bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
Hôm nay giáo viên lớp bàn tính nói cho anh biết chuyện, khiến Lâm Dược Phi càng lâng lâng hơn so với rượu ngon.
"Tiếu Tiếu, em thể hiện một chút cho anh xem, 473 nhân với 689 bằng bao nhiêu." Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu ghét bỏ nhìn anh trai một cái: "Anh không biết đáp án, em có nói ra thì anh cũng chẳng biết là đúng hay không."
Lâm Dược Phi: "Anh tin em nói cái gì cũng đúng."
Lâm Tiếu: "Anh, lúc anh ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn cũng dễ bị người khác lừa gạt như vậy sao?"
Lâm Dược Phi: “...” Sao Lâm Tiếu liên tục biểu hiện chuyện mình tính nhẩm rất nhanh ở trên lớp, nhưng lại không chịu thể hiện một chút tài năng với anh.
Lâm Dược Phi: "Vậy sau khi về nhà, anh lấy máy tính bấm đáp án, em tính nhẩm cho anh xem, được không?"
Lâm Tiếu: "Nếu như anh rất muốn xem, có thể."
Lâm Dược Phi trong nháy mắt thoát khỏi trạng thái mừng rỡ hớn hở, hỏi em gái: "Em có ăn không, không ăn thì chúng ta về nhà."
"Ăn xiên nướng hay không ăn?"
Mùi thơm ở trên quầy hàng xiên nướng bay tới từng đợt, làm cho Lâm Dược Phi nuốt nước bọt một cái, bản thân cũng có chút thèm. Nếu như Lâm Tiếu ăn, anh cũng có thể ăn cùng.
Nhưng Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ăn, Viên Kim Lai phải mời em ăn mười que xiên nướng rồi."
Cô có thể ăn mười que xiên nướng miễn phí, không phải dùng tiền của bản thân để mua.
Lâm Tiếu vừa dứt lời, đột nhiên đứng hình, khoan đã, Viên Kim Lai nói lần sau đi học sẽ mời cô ăn xiên nướng, nhưng mà lần sau cô không đến lớp nữa.
Vừa rồi cô giáo đã trả lại học phí khóa học cho anh trai, ngay cả học phí hôm nay cũng trả lại rồi, cô chắc chắn không thể đến lớp học nữa.
"Em không đi học, ngày mốt em còn phải đến cung thiếu nhi một chuyến để bảo Viên Kim Lai mời em ăn xiên nướng."
Lâm Dược Phi hiếu kỳ nói: "Tại sao Viên Kim Lai phải mời em ăn xiên nướng?"
Hơn nữa mười xiên nhiều như vậy.
Đối với học sinh tiểu học, đây là một bữa siêu to luôn.
Lâm Tiếu nói: "Bởi vì chúng em đã đánh cược, Viên Kim Lai thua."
Lâm Tiếu đánh cược mình với Viên Kim Lai cái gì, Viên Kim Lai vỗ ngực nói cô có thể làm được sẽ mời cô ăn mười xiên nướng thế nào, líu ríu nói cho anh trai một lần, nghe thấy Lâm Dược Phi cười ha ha.
Lâm Dược Phi nghe hiểu, hóa ra Lâm Tiếu thể hiện ra khả năng tính nhẩm cực nhanh của mình, trong chuyện này không thể bỏ qua công lao của Viên Kim Lai.
"Nếu Viên Kim Lai không đánh cược với em, có phải em sẽ không nói cho giáo viên và bạn cùng lớp khả năng tính nhẩm nhanh như thế của mình hay không?" Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu.
Chẳng qua cô chỉ tính toán nhanh hơn một chút, không hiểu điều này có cái gì hay để nói cho giáo viên và bạn cùng lớp.
Trong lớp có bạn học chạy bộ vô cùng nhanh, có bạn học ăn cơm vô cùng nhanh, cô chỉ là tính toán rất nhanh mà thôi. "Mỗi người đều có cái riêng mà mình cực kỳ giỏi."
"Viên Kim Lai." Lâm Tiếu đột nhiên thấy được bóng dáng Viên Kim Lai đang đứng trước quầy xiên nướng.
Viên Kim Lai ăn xiên nướng, ăn đến khóe miệng đều là tương, sau khi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiếu và anh trai cao to đang đi về phía cậu bé.
Hai chân Viên Kim Lai lập tức mềm nhũn, trời ạ.
Anh trai Lâm Tiếu đến đòi nợ à.
"Ông, ông chủ cho cháu thêm mười xiên nướng nữa." Viên Kim Lai lập tức nói: "Vị để họ chọn."
Lâm Tiếu kinh ngạc trừng to mắt: "Viên Kim Lai, không phải hôm nay cậu nói cậu không mang đủ tiền sao?"