Giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa chỉ vào cái ghế trống: "Vậy em ngồi ở đây một lát đi, dù sao cũng sắp tan học rồi."
Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Cô giáo, các cô không cho em học tiết học bàn tính nữa ạ?"
Đến bây giờ giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa vẫn không hiểu gì, tình huống khuyên học sinh nghỉ học ở chỗ này của họ thật sự rất ít gặp, hơn nữa cô ấy còn chưa hiểu rõ tại sao phải khuyên Lâm Tiếu nghỉ học.
Cô ấy úp mở nói: "Một lúc nữa sẽ nói chuyện một chút với phụ huynh của em, cha mẹ em đến đón em sao? Hay ai đến đón em?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, mẹ em sẽ đến cổng cung thiếu nhi đón em."
"Vậy được, cô sẽ cho phòng bảo vệ gọi điện thoại gọi mẹ em đến." Chủ nhiệm lớp ngoại khóa nhìn thoáng qua thời gian, còn năm phút nữa tan học, có thể phụ huynh đã đến cổng từ lâu
Cổng cung thiếu nhi, sau khi ông chú phòng bảo vệ nhận được một cuộc điện thoại đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, hét về phía các phụ huynh đang chờ đợi ở ngoài cổng.
"Mẹ của Lâm Tiếu, mẹ của Lâm Tiếu có đây không?"
Lâm Dược Phi vội vàng chạy lên trước: "Tôi, là tôi."
Ông chú phòng bảo vệ sững sờ, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt: "Cậu là mẹ của Lâm Tiếu?"
Phụt một tiếng, tất cả phụ huynh xung quanh đều cười.
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười giải thích: "Tôi là anh trai của Lâm Tiếu, hôm nay mẹ tôi không đến, tôi tới đón em ấy."
Ông chú phòng bảo vệ cũng cười: "Là như này. Giáo viên lớp bàn tính vừa gọi điện thoại đến, bảo phụ huynh của Lâm Tiếu qua một chuyến, cậu đi đến lớp học đi."
Trong lòng Lâm Dược Phi giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vậy mà lớp ngoại khóa còn gọi phụ huynh, Lâm Dược Phi lập tức khẩn trương, Lâm Tiếu ở cung thiếu nhi đánh nhau với bạn cùng lớp bị thương còn bị ốm.
Ông chú phòng bảo vệ lắc đầu, ông ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. "Trong điện thoại không nói gì, cậu đi vào chẳng phải sẽ biết sao."
Lâm Dược Phi co cẳng chạy về phía ngôi nhà nhỏ màu đỏ trong cung thiếu nhi, sau khi chạy vào tòa nhà giảng đường, nhìn xung quanh một lúc, nhớ tới vị trí lớp học lúc trước báo danh, chạy thẳng tới.
"Reng reng" Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh tiểu học không kịp chờ đợi chạy ra bên ngoài, Lâm Dược Phi đi ngược chiều giữa một đám học sinh tiểu học.
Sau khi chen vào lớp học bàn tính, lại thấy trong lớp học trống rỗng chỉ có giáo viên bàn tính đang đứng trên bục giảng, cơ bản không nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu.
"Cô giáo, Lâm Tiếu đâu rồi ạ?" Lâm Dược Phi lo lắng hỏi.
Giáo viên lớp bàn tính nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi, giật nảy mình. Lâm Dược Phi bình thường lúc không cười thì có chút hung dữ, bây giờ cuống cuồng và lo lắng, khuôn mặt trông càng thêm hung dữ.
Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Lâm Tiếu không sao, em ấy đang ở văn phòng."
"Là như vậy, cha của Lâm Tiếu." Ánh mắt của giáo viên lớp bàn tính lướt qua gương mặt Lâm Dược Phi, giọng nói do dự, dáng dấp người đàn ông trước mặt vẫn còn rất trẻ tuổi.
"Tôi là anh trai của Lâm Tiếu." Lâm Dược Phi nói, sau khi nghe thấy Lâm Tiếu không sao, Lâm Dược Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên lớp bàn tính dẫn Lâm Dược Phi đến văn phòng, vừa đi vừa giải thích tình huống với Lâm Dược Phi: "Là thế này, anh trai của Lâm Tiếu, chúng tôi gọi cậu tới là muốn thương lượng một chút cùng cậu, xem có thể hỗ trợ Lâm Tiếu rút khỏi lớp hay không?"
"Rút khỏi lớp." Lâm Dược Phi hết sức kinh ngạc: "Lâm Tiếu đã làm gì? Tại sao phải rút khỏi lớp? Em ấy đánh nhau hay nói chuyện trên lớp sao?"
Ở trong trường học Lâm Tiếu luôn rất ngoan ngoãn, rốt cuộc đã làm cái gì ở trong cung thiếu nhi mà đến nông nỗi bị giáo viên khuyên nghỉ.
Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Không không không, biểu hiện của Lâm Tiếu rất tốt."
"Là thế này, giáo viên chúng tôi cảm thấy trình độ của Lâm Tiếu không cần thiết phải tiếp tục học bàn tính. Anh trai của Lâm Tiếu, các người là phụ huynh có biết Lâm Tiếu tính nhẩm vô cùng nhanh không?"
Biểu hiện trên mặt Lâm Dược Phi từ mờ mịt đến kinh ngạc, rồi lại đến vui mừng khôn xiết.
Khi cất bước vào văn phòng, anh đã hiểu toàn bộ sự việc.
Bởi vì em gái tính nhẩm thực sự nhanh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác tính bằng bàn tính, thậm chí còn nhanh hơn so với máy tính, trở thành tiêu điểm chú ý của cả lớp, thậm chí có đứa nhỏ với tâm trạng sụp đổ mà oa oa khóc lớn, khiến giáo viên cơ bản không thể tiếp tục lên lớp.
"Ha ha, ha ha ha"
Hai chân Lâm Dược Phi giống như đạp lên bông mềm, chạy thẳng vào văn phòng.
Anh biết em gái là một thiên tài mà.
Trong văn phòng mười ngón tay của Lâm Tiếu như bánh quẩy xoắn lại vào nhau, lo lắng bất an chờ mẹ. Lớp ngoại khóa muốn khuyên cô nghỉ, mẹ nhất định sẽ tức giận, mẹ có thể mắng sẽ cô không?
Chờ mãi, chờ mãi, Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đi vào văn phòng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quá tuyệt, người hôm nay đến đón cô tan học không phải mẹ mà là anh trai.
Lâm Tiếu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía anh trai, anh trai cứu cô.
Sau đó ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại trên gương mặt đang biến dạng vì nụ cười ngây ngô của anh trai.
Cô bị lớp ngoại khóa của cung thiếu nhi khuyên nghỉ, anh trai lại cười vui vẻ đến như thế.
Tại sao vào những thời khắc quan trọng như vậy, anh trai của cô lại giả điên.