Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 214 - Chương 214.

Chương 214. - Chương 214. -

Quả nhiên, sau khi giáo viên lớp bàn tính nói ra câu nói này, trong phòng học lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hai giây sau, Lâm Tiếu vèo một cái giơ tay lên.

Âm thanh gảy bàn tính trong lớp học đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới tiếp tục vang lên.

Lại một lát sau, đại đa số học sinh đều coi như đã xong bài thi bàn tính, bắt đầu giảng giải quá trình bằng việc treo bàn tính lên trên bảng đen.

Nhưng mà rất nhiều bạn học cùng lớp cơ bản không có tâm tư nhìn bảng đen nghe giảng giải, lo lắng chờ đợi cô giáo đưa ra đề bài tiếp theo.

Hàng cuối cùng, Viên Kim Lai vẫn không mang bàn tính, có điều hôm nay cơ bản không có người chú ý cậu bé, giáo viên lớp bàn tính cũng không phát hiện.

Viên Kim Lai không mang bàn tính, nhưng lại mang theo máy tính còn ghê gớm hơn so với bàn tính.

Thật ra Viên Kim Lai vẫn không hiểu, rõ ràng có máy tính ghê gớm như vậy, vì sao còn phải học tính bằng bàn tính, vì sao còn phải học cách tính hàng dọc, vì sao khi thi toán học lại không thể dùng.

Nếu như cậu bé làm hiệu trưởng, các bạn học sinh ngay cả bảng cửu chương cũng không cần học thuộc, phát cho mỗi người một cái máy tính là giải quyết xong.

Sáng sớm hôm nay, Viên Kim Lai mở ngăn kéo của mẹ, lấy máy tính mà mẹ thường dùng để tính sổ sách ở nhà cất vào trong cặp sách của mình.

Viên Kim Lai cảm thấy các bạn học lớp bàn tính đều quá ngu ngốc, tại sao phải lấy bàn tính so tốc độ với Lâm Tiếu làm gì chứ, cầm máy tính so tốc độ với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chắc chắn phải chịu thua.

Viên Kim Lai nghĩ đến mười que xiên nướng lập ức đau lòng muốn chết, cậu bé phải dùng máy tính để vượt qua Lâm Tiếu.

Giáo viên lớp bàn tính viết đề bài mới lên trên bảng đen, phía hàng cuối cùng được sắp xếp ở góc của lớp học lập tức vang lên một giọng nữ máy móc: "Về không về không."

Viên Kim Lai: "Xong đời rồi”, trong ngăn kéo của mẹ có hai cái máy tính, một cái có âm thanh, một cái không có âm thanh, sáng sớm nay cậu bé lấy nhầm.

Trong lớp học yên tĩnh, âm thanh máy tính vô cùng vang dội, giáo viên lớp bàn tính đã nhanh chân đi về phía Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai hít sâu một hơi, hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, cúi đầu bấm mạnh vào máy tính.

"Ba, sáu, hai, nhân với, tám, một."

"Lâm Tiếu giơ tay."

"Lâm Tiếu lại tính ra rồi."

Trong lớp học vang lên từng đợt tiếng hét kinh ngạc, Viên Kim Lai không dám tin ngẩng đầu, nhìn thấy cùi chỏ tay phải của Lâm Tiếu để trên bàn, giơ lên thẳng tắp.

Vẻ mặt Viên Kim Lai mờ mịt cúi đầu nhìn máy tính mà cậu bé còn chưa bấm xong.

"Lâm Tiếu tính nhẩm còn nhanh hơn máy tính." Nữ sinh tóc bím không thể tin nói.

Ầm một tiếng, trong lớp học vang lên tiếng nổ.

"Mẹ ơi, thế mà có người có bộ óc còn nhanh hơn máy tính."

"Là cậu ấy bấm máy tính quá chậm."

"Cậu bấm câu hỏi tiếp theo nhanh hơn một chút."

"Haiz, cậu đưa máy tính cho tớ mượn, đề tiếp theo tớ sẽ bấm máy tính nhanh hơn."

Giáo viên lớp bàn tính rốt cuộc cũng không thể duy trì kỷ luật lớp học tốt được nữa: "Trật tự trật tự."

Bông lau bảng đập mạnh ở trên bục giảng, nhưng trong lớp vẫn ầm ĩ như cũ, không thể yên lặng.

Nữ sinh tóc bím đứng lên, nhìn vào Viên Kim Lai đang cầm máy tính trong tay ở hàng cuối cùng, nhìn Lâm Tiếu đang nghiêng về phía trước, lại cúi đầu nhìn vào bàn tính của mình.

Đột nhiên ném bàn tính lên trên bàn, gục xuống bàn khóc.

Giáo viên lớp bàn tính đầu óc như nổ tung, lớp học như thế này cô còn có thể dạy sao?

"Lâm Tiếu, em ra đây." Giáo viên lớp bàn tính dẫn Lâm Tiếu ra khỏi lớp học, đưa cô đến giáo viên phụ trách đăng ký, tiếp tục quay trở về lớp học.

Trong tay chủ nhiệm lớp học ngoại khóa có đủ thứ việc vặt vãnh.

Chủ nhiệm lớp nghi ngờ nói: "Học sinh này làm sao vậy?"

Hai câu nói của giáo viên lớp bàn tính cũng không rõ, thở dài một hơi: "Em ấy tính toán quá nhanh, có em ấy ở trong lớp học, cả lớp đều lộn xộn."

"Thông báo đến phụ huynh của em ấy, để phụ huynh đưa em ấy về."

"Còn chưa học được mấy tiết, trả lại học phí cho em ấy đi."

Chủ nhiệm lớp bị giáo viên lớp bàn tính làm cho hoàn toàn mơ hồ nói: "Có ý gì, em ấy dẫn đầu phá hoại kỷ luật trong lớp học?"

Ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo qua gương mặt của Lâm Tiếu, một cô gái nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, giờ đây đang yên lặng đứng đó, trông không giống học sinh dẫn đầu phá hoại kỷ luật chút nào.

Giáo viên lớp bàn tính thở dài: "Không phải em ấy dẫn đầu phá hoại kỷ luật, nhưng có em ấy ở đây, tiết học này của tôi thật sự không thể nào dạy được."

"Tôi phải nhanh chóng về lớp, để em ấy ở văn phòng của thầy nửa tiết học, lúc nữa tan học tôi sẽ nói chuyện một chút với phụ huynh của em ấy."

Lâm Tiếu đột nhiên bị dẫn từ phòng học tới văn phòng của giáo viên, cùng giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa nhìn nhau.

Giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa tò mò hỏi: "Rốt cuộc là em đã làm gì?"

Vẻ mặt Lâm Tiếu mờ mịt: "Em không làm gì cả."

Cô lên lớp không nói gì, đều là những bạn học khác nói chuyện với cô. Cô lên lớp cũng không làm trái kỷ luật, đều là những bạn học khác làm trái với kỷ luật.

Cô cũng không hiểu vì sao giáo viên lớp bàn tính lại đưa cô ra khỏi lớp học.

Bình Luận (0)
Comment