Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 213 - Chương 213.

Chương 213. - Chương 213. -

"Viên Kim Lai, khi nào thì cậu mời tớ ăn mười cây xiên nướng?"

Tiết học bàn tính tiếp theo, sau khi vào lớp học Lâm Tiếu vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống của Viên Kim Lai. Trước kia mỗi ngày Viên Kim Lai đều đến rất sớm vậy mà lại đến muộn, sau khi chuông vào học vang lên được hai phút, giáo viên lớp bàn tính cũng bắt đầu giảng bài, Viên Kim Lai mới lén lút vào lớp từ cửa sau.

Chờ mãi mới đến giờ ra chơi, khi chuông nghỉ giữa giờ vang lên, Lâm Tiếu lập tức quay đầu nhìn Viên Kim Lai, liếc mắt đã thấy Viên Kim Lai đang đi ra ngoài từ cửa sau.

Lâm Tiếu lập tức chạy ra khỏi cửa trước, bắt đầu một cuộc rượt đuổi với Viên Kim Lai ngoài hành lang.

Quả nhiên Viên Lim Lai đang trốn cô.

Thật không dễ gì Lâm Tiếu mới chặn được Viên Kim Lai vào góc tường: "Viên Kim Lai, có phải cậu đang muốn chơi xấu?"

Đương nhiên Viên Kim Lai muốn chơi xấu, đây là mười que xiên nướng đấy.

Cậu bé phải giúp bạn học chạy đến tiệm tạp hóa mua bao nhiêu đồ ăn vặt, kiếm được tiền chạy vặt mới đủ mua mười cây xiên nướng.

"Không, tớ nhất định không chơi xấu." Viên Kim Lai vừa phủ nhận vừa xoay tròn con mắt, cật lực suy nghĩ cách chơi xấu.

Lâm Tiếu mang theo nghi ngờ nhìn Viên Kim Lai: "Không chơi xấu thì tốt."

Có điều trong lòng cô thì Viên Kim Lai không có chút uy tín nào, Lâm Tiếu quyết định ăn vào bụng sớm một chút cho an toàn. "Vậy hôm nay tan học cậu mời tớ ăn xiên nướng đi."

"Mỗi lần tớ ăn không nổi mười xiên, có thể chia ra ăn không?"

Lâm Tiếu thương lượng với Viên Kim Lai: "Hôm nay ăn bốn xiên trước, tiết học tiếp theo ăn thêm ba xiên nữa, tiết học tiếp tiếp theo lại ăn thêm ba xiên."

Viên Kim Lai lập tức nói: "Không được, tớ chỉ mời cậu ăn một lần."

"Cậu có thể ăn bao nhiêu xiên thì mời cậu ăn bấy nhiêu xiên, ăn không nổi cũng không phải chuyện liên quan đến tớ."

Một cơ hội quý báu để biến mười xiên thành bốn xiên, Viên Kim Lai cũng sẽ không bỏ lỡ.

Lâm Tiếu nhíu mày: "Vậy mình tớ ăn không hết, có thể gọi anh trai tớ đến ăn cùng không?"

Lâm Tiếu không dám gọi mẹ, nhưng dám gọi anh trai, anh trai sẽ giúp cô giữ bí mật.

Viên Kim Lai nghe thấy Lâm Tiếu nhắc đến anh trai, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Nếu như cậu bé chơi xấu không mời Lâm Tiếu ăn xiên nướng, Lâm Tiếu có thể để anh trai đến tìm cậu bé tính sổ hay không.

"Đừng, đừng bảo anh trai cậu, tớ mời cậu." Vẻ mặt Viên Kim Lai đau lòng nói: "Cậu muốn chia ra ăn mấy lần thì ăn từng đấy lần."

Lâm Tiếu hài lòng gật đầu: "Vậy thì hôm nay."

Viên Kim Lai: "Hôm nay không được, tớ không mang đủ tiền, lần sau lên lớp, lần sau lên lớp tớ chắc chắn sẽ mời cậu."

Lâm Tiếu: "Được thôi, lần sau cậu nhất định nhớ mang tiền."

Buổi sáng lớp học bàn tính có hai tiết, tiết học đầu tiên giáo viên giảng bài, tiết học thứ hai học sinh luyện tập, mỗi lần lớp học bàn tính đều được sắp xếp như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi trong giờ ra chơi, bước vào giờ luyện tập.

Giáo viên lớp bàn tính viết xuống đề bài luyện tập trên bảng đen, chớp mắt một cái, các bạn học đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiếu.

"Lâm Tiếu, cậu tính ra rồi sao?"

"Lâm Tiếu, tớ về nhà đã luyện qua, hôm nay chúng ta tiếp tục so xem ai nhanh hơn."

Lâm Tiếu ngả ra sau bàn, một cô gái buộc bím tóc, không chịu thua muốn so tài với Lâm Tiếu lần nữa. Giữa lớp học bàn tính lần trước với lớp học bàn tính lần này cách nhau hai ngày, trong hai ngày này, buổi sáng cô bé tóc bím gảy bàn tính, buổi chiều gảy bàn tính, buổi tối trước khi ngủ vẫn gảy bàn tính, người lớn trong nhà bảo cô bé nghỉ ngơi mà cô bé cũng không chịu, tốc độ gảy bàn tính dần dần nhanh hơn.

Lần nữa kìm nén muốn so tài một phen với Lâm Tiếu.

Sau khi cô bé tóc bím vừa dứt lời, các bạn học xung quanh cũng nói tương tự.

Sau tiết học lần trước, về nhà vùi đầu chăm chỉ luyện tập cũng không chỉ có một mình cô bé tóc bím kia.

Trong lớp học ầm ĩ một trận, Lâm Tiếu còn chưa làm gì, nhưng mà không thể nghi ngờ cô là trung tâm hỗn loạn.

Giáo viên lớp bàn tính đưa tay gõ gõ bục giảng: "Không nói chuyện, làm bài nhanh lên."

Nhưng mà các bạn học gảy bàn tính hai phát lại muốn rướn cổ lên hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu làm được không?".

Lâm Tiếu: "52875."

"Cậu lại tính ra rồi ư." Các bạn học trong lớp còn đang vò đầu bứt tai cố gắng gảy bàn tính.

"Trật tự, tự mình làm bài của mình, không được nói chuyện." Giáo viên lớp bàn tính không ngừng cố gắng duy trì kỷ luật hơn nữa, nhưng hiệu quả không nhiều.

Mấy học sinh trong lớp ngày thường chăm chỉ nhất, tất cả đều chăm chú để ý Lâm Tiếu. Nhìn thấy nhóm học sinh giỏi trong lớp đều đang không ngừng nói chuyện riêng, học sinh bình thường lên lớp không chăm chú lại càng đục nước béo cò, đùa giỡn nói mọi loại chuyện phiếm.

Giáo viên lớp bàn tính nhíu mày, không biết nên làm gì bây giờ.

"Tất cả trật tự, cô ra một đề lần nữa, ai tính xong thì giơ tay lên."

Nếu các bạn học đều chú ý đến tốc độ của Lâm Tiếu như vậy, đều muốn so tài với Lâm Tiếu một lần, giáo viên dứt khoát nhường các bạn học giơ tay tính ra đáp án.

Như vậy các bạn học cũng không cần không ngừng hỏi Lâm Tiếu đã tính ra chưa, chỉ cần xem ai giơ tay đầu tiên là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment