Cha mẹ của chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh biết con gái nhà mình sang nhà hàng xóm ngồi điều hòa xem TV, mỗi lần ngồi chính là cả ngày nên không cho các cô ấy đi tay không, mỗi lần đi đều bảo các cô ấy mang theo kem que và đồ ăn vặt.
Lữ Tú Anh nói rất nhiều lần rằng không cần mang theo cái gì, nhưng mà cha mẹ hai bên đều kiên trì nói: “Đều là cho bọn trẻ ăn. Tiếu Tiếu nhỏ tuổi nhất, vốn dĩ cũng không ăn hết hai miếng, chủ yếu đều là hai đứa đấy ăn.”
“Tú Anh, chúng tôi đã chiếm lợi nhà cô rồi. Nếu mà đến việc mang kem que cho Tiếu Tiếu mà còn không được, thì về sau tôi cũng không dám để bọn trẻ đến đây nữa.”
Lữ Tú Anh không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Kỳ nghỉ hè này, mỗi ngày Lâm Tiếu ăn một cây kem que, thậm chí còn ăn hai cây kem que, còn không cần tiêu tiền tiêu vặt của mình.
Mỗi tuần được một đồng rưỡi, Lâm Tiếu lại không cần phải tiêu một chút nào, tất cả đều được cô tích lại, cô cũng giống Viên Kim Lai có được một gia tài nhỏ của mình.
Lớp học tính bằng bàn tính kết thúc, mỗi ngày Lâm Tiếu đều có thể gọi chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đến nhà chơi, ba cô gái nhỏ ngồi ở trên sô pha ăn kem que và xem TV, hi hi ha ha cả một buổi trưa.
Lữ Tú Anh vội vàng dùng máy may hai bộ lót ghế sô pha, mỗi ngày trước khi Tiểu Mai cùng Linh Linh đến, Lữ Tú Anh sẽ đem miếng lót lồng vào ghế sô pha.
Như vậy các cô ấy mặc bên ngoài là váy quần ngồi ở trên tấm lót sô pha, chờ người đi rồi lại xốc tấm lót lên là được.
Chị Tiểu Mai cùng Chị Linh Linh có thể đến nhà Lâm Tiếu chơi khiến cho mấy đứa trẻ của những nhà bên cạnh đều rất hâm mộ.
Rất nhiều đứa trẻ sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu đều sôi nổi nói muốn đến nhà cô chơi nhưng mà Lâm Tiếu từ chối tất cả.
Trong khu tập thể, những đứa trẻ mà Lâm Tiếu có quan hệ tốt nhất chỉ có chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh, còn những đứa trẻ khác thì Lâm Tiếu cảm thấy bản thân không quen thuộc với bọn họ.
“Lúc trước mấy người cũng không gọi tôi đến nhà mấy người chơi mà.” Lâm Tiếu nói.
Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đều gọi Lâm Tiếu đến nhà mình chơi, Lâm Tiếu đến đó từ năm lớp một.
Hơn nữa Lâm Tiếu còn tự mình nghĩ ra được phương pháp nhảy dây cao su mới, chỉ có chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh chưa từng chê cười cô, sẽ kiên nhẫn nhìn cô nhảy.
Còn những đứa trẻ khác khi Lâm Tiếu vừa mới bắt đầu nhảy sẽ kêu sai rồi sai rồi, sau đó đẩy Lâm Tiếu từ trên dây cao su xuống.
Cho nên Lâm Tiếu chỉ gọi chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đến nhà mình chơi.
Lâm Tiếu liên tục từ chối những đứa trẻ trong khu tập thể, mỗi lần từ chối cô đều thấy ngại ngùng, vì vậy đã chạy tới tìm sự đồng thuận từ Lữ Tú Anh: “Mẹ mẹ, nhà của chúng ta, có phải con muốn gọi ai tới chơi thì gọi người ấy tới chơi, không muốn gọi ai tới chơi thì không cần gọi người ta tới chơi đúng không ạ?”
Trọng điểm của Lâm Tiếu là ở câu sau, Lữ Tú Anh lại chỉ chú ý tới câu đằng trước.
Bà lập tức cảnh giác hỏi: “Con lại muốn gọi ai tới nhà chơi? Không được, ngoài chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh thì không được lại gọi thêm người khác.”
Tiểu Mai cùng Linh Linh là hai cô gái nhỏ chỉ lớn hơn Lâm Tiếu hai ba tuổi, tất nhiên sẽ hiểu chuyện hơn nhiều so với Lâm Tiếu, trong nhà dạy bảo cũng rất tốt. Hai nhà đều biết Lữ Tú Anh có thói quen ở sạch, nghìn lần dặn dò các cô ấy không được tùy tiện chạm vào đồ vật trong nhà Lâm Tiếu, khi ăn cái gì nhất định phải ăn sạch sẽ, không được làm rơi rớt.
Lữ Tú Anh vẫn rất thích hai cô gái nhỏ này, yêu sạch sẽ, hiểu lễ phép. Khi ăn đồ ăn vặt ở trên sô pha chưa bao giờ dựa vào ghế sô pha để ăn, mà thân thể sẽ nghiêng về phía trước, phía dưới lót tờ báo mà Lữ Tú Anh đã chuẩn bị.
Mặc dù như vậy, trong nhà có thêm hai đứa bé đã là cực hạn của Lữ Tú Anh, nghe được lời Lâm Tiếu nói còn tưởng lại mời đứa trẻ khác tới nhà nên lập tức không đồng ý.
Nếu như gặp phải đứa trẻ không có phép tắc, hoặc Lâm Tiếu mời chính là một bé trai giống như Lâm Dược Phi khi còn nhỏ, Lữ Tú Anh nhớ tới, da đầu lập tức tê dại.
Lâm Tiếu nhận được câu trả lời của mẹ, gật đầu: “Con biết rồi.”
Vốn dĩ cô cũng không muốn lại gọi người khác đến nhà.
Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh tới nhà Lâm Tiếu còn có một chút tác dụng phụ, chính là sau khi hai người về nhà đều khóc lóc gây chuyện để người lớn cho phép mình nuôi chó.
“Mẹ, nhà của chúng ta cũng nuôi một con chó đi.”
“Cha, Tiểu Hoàng quá đáng yêu.”
Yêu cầu của hai người Tiểu Mai cùng Linh Linh đều bị người lớn từ chối: “Hầu hạ một mình con cũng đủ mệt mỏi rồi, còn hầu hạ một con chó.”
“Không được!”
Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh chỉ có thể đem tất cả niềm yêu thích với chó do Tiểu Hoàng mang lại đều trút xuống ở trên người Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thật sự quá đáng yêu.
Kỳ nghỉ hè này, khi lần đầu tiên các cô ấy đến nhà Lâm Tiếu, lúc nhìn thấy Tiểu Hoàng còn hơi sợ hãi.