Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227.

Chương 227. - Chương 227. -

Tiểu Mai vẫn cảm thấy áy náy, cô ấy biết chuyện này sẽ mang đến cho Tiếu Tiếu rất nhiều phiền phức.

Tiểu Mai nhớ tới bản thân mình cũng có khoảng thời gian giống với Lâm Tiếu, có một kỳ nghỉ mẹ cô ấy bắt cô ấy thuộc lòng rất nhiều bài thơ cổ. Sau đó mỗi khi có người quen họ hàng đến chơi, mẹ đều gọi cô ấy ra, cô ấy sẽ cùng họ hàng người quen đối đáp thơ cổ, từng người từng người một, thật sự rất là phiền.

Hiện tại mỗi lần Lâm Tiếu đối mặt không phải là rất nhiều họ hàng thân thích thiên tài đến nhà.

Mà là mỗi ngày trong khu tập thể đều gặp phải, nếu nhân thừa số lên thì phải tới mấy chục nhóm hàng xóm.

Lâm Tiếu an ủi Tiểu Mai: “Không sao đâu, qua một thời gian thì mọi người sẽ quên thôi.”

Những việc lạ trong khu tập thể đều là như thế này, cùng một chuyện mà nhắc đi nhắc lại mấy ngày thì rất nhanh mọi người sẽ đi chú ý chuyện mới.

Trước kia mỗi lần anh trai đánh nhau chính là như vậy, mỗi lần anh trai đánh xong, mọi người trong khu tập thể đều sẽ thảo luận vài ngày, mấy ngày đó mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên.

Chỉ cần chịu đựng mấy ngày là mọi người trong khu tập thể lại có chuyện mới để thảo luận.

Còn có việc trong nhà Lâm Tiếu mua TV, điện thoại, điều hòa đều cùng là một chuyện, mọi người nghị luận cũng chỉ như một trận gió, qua mấy ngày là sẽ thổi qua thôi.

Ngược lại lại là Lâm Tiếu an ủi Tiểu Mai: “Vậy nghỉ hè em sẽ không ra khỏi nhà, chờ đến khi khai giảng thì mọi người cũng đã quên hết mọi chuyện rồi.”

Nhưng mà không thể cứ mãi không ra khỏi nhà được.

Đầu tháng tám, Lâm Tiếu đặt mua chương mới ra của Văn học dành cho thiếu nhi, Lâm Tiếu bảo mẹ lấy xe đạp chở cô đến hiệu sách của Tiểu Vân lấy tạp chí.

Lâm Tiếu ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ, có một người ngồi ở dưới bóng mát dưới tầng nhìn thấy Lâm Tiếu, lập tức hô lên với Lâm Tiếu: “Tiểu thần đồng, 67326 nhân 2779 bằng bao nhiêu?”

Năm chữ số nhân với bốn chữ số mà mọi người cũng có thể há miệng hỏi được.

Lâm Tiếu sợ ngây người.

Lâm Tiếu lười phải tính.

Cô thuận miệng nói bừa: “1834664784”

Dù sao người ngồi trong bóng mát kia cũng không cầm máy tính, bản thân họ cũng không biết đáp án chính xác.

Lâm Tiếu không nghĩ ra điều này, những người hàng xóm trong khu tập thể hỏi cô những vấn đề mà đến chính họ cũng không biết đáp án, vì sao còn phải làm ra dáng vẻ như đang kiểm tra cô như thế.

Nếu người ta không phải nghiêm túc hỏi, Lâm Tiếu cũng không cần nghiêm túc trả lời.

Quả nhiên người đang ngồi trong bóng mát không phát hiện Lâm Tiếu thuận miệng nói bừa, ông ta khiếp sợ mà đập quạt hương bồ lên đùi, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán mà nhìn người đang đi xe đạp: “Nhanh thật.”

Đã một tháng Lâm Tiếu không tới tiệm sách Văn Lan, khi đi vào tiệm sách Văn Lan lại một lần nữa, nếu không phải nhìn thấy chị Tiểu Vân, chắc chắn cô cho rằng mình đã đi nhầm rồi.

Tiệm sách Văn Lan đã thay đổi lớn.

Ban đầu quầy nhỏ bán văn phòng phẩm chị Tiểu Vân ở trong góc, hiện tại lại dịch chuyển đến giữa, ở giữa có ba quầy hàng nằm cạnh nhau, đang bày đủ loại văn phòng phẩm xinh đẹp.

Ánh mắt Lâm Tiếu lập tức bị dính ở trên đó.

Cô ghé vào trên quầy nhìn từng thứ một, khi nhìn đến một chiếc bút máy ánh sáng màu vàng xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới: “Mẹ, cô giáo Từ nói năm ba sẽ phải dùng bút máy.”

Chị Tiểu Vân lập tức lấy bút máy trên quầy hàng ra: “Tiếu Tiếu, chiếc bút máy này chị tặng cho em.”

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Cái này sao có thể được. Không được, không được” Rồi lập tức lấy túi tiền ra rồi trả tiền.

Mẹ cùng chị Tiểu Vân chắc chắn lại muốn “đánh một trận”.

Lâm Tiếu đã quen với việc người lớn cứ “đánh nhau” như vậy, cô mặc kệ chuyện của người lớn mà tiếp tục nhìn hàng văn phòng phẩm trên quầy.

“Đây là cháu đưa cho Tiếu Tiếu, chiếc bút máy này cháu cần phải đưa cho Tiếu Tiếu, nếu không phải Tiếu Tiếu nhìn thấy văn phòng phẩm của phương Nam dùng tốt như vậy thì làm sao cháu có thể biết mà làm lên được việc kinh doanh nhỏ này được.”

“Không được không được. Việc làm ăn này lại không phải của một mình cháu, cô nghe Tiểu Phi nói, cháu kiếm được tiền đều phải chia một phần cho ông chủ tiệm sách.”

“Dì Lâm, hiện tại việc kinh doanh nhỏ này của cháu cũng không tệ lắm, nên cháu mới có thể đưa Tiếu Tiếu một chiếc bút máy.”

“Bút máy này của cháu cũng là mất tiền vốn nhập về. Vậy đi, chúng ta đều cùng lui một bước, cô trả cho cháu giá bằng giá nhập nhé.”

Cuối cùng, mẹ cùng chị Tiểu Vân đều “lưỡng bại câu thương”, mẹ dựa theo giá nhập mà trả cho chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân nhận lấy.

Lâm Tiếu vừa đi tiến tiệm sách thì lập tức không muốn đi đâu nữa.

Xem xong văn phòng phẩm lại đi xem sách cùng tạp chí mới đến.

Lữ Tú Anh đứng ở cửa nói chuyện phiếm với Thẩm Vân, cứ vài phút là có một khách quen vào cửa, vài người khách hàng thì có một người mua văn phòng phẩm.

Đặc biệt là những khách hàng có người lớn cùng trẻ em đi tới, vốn dĩ không muốn mua văn phòng phẩm, nhưng mà đứa trẻ nhìn thấy trên quầy hàng ở giữa có nhiều văn phòng phẩm xinh đẹp như vậy nên không đi nổi.

Bình Luận (0)
Comment