Lâm Tiếu nghĩ thầm sự việc cực kỳ nghiêm trọng đã bị loan truyền ở trong khu tập thể.
Trong một đêm, những người hàng xóm trong khu tập thể mà cô không hề quen biết, khi nhìn thấy Lâm Tiếu đều sẽ gọi cô lại.
Gọi Lâm Tiếu bằng các biệt danh như “tiểu thần đồng” “tiểu thiên tài” và còn sẽ đưa ra các loại đề số học để cô tính.
Nhân hai số với hai số, nhân hai số với ba số, nhân ba số với ba số, Lâm Tiếu thấy thật sự rất phiền.
Cô chẳng muốn nghĩ đến việc ra khỏi cửa nữa.
Không biết là ai đã nói ra chuyện cô biết tính toán.
Ban đầu Lâm Tiếu nghi ngờ là do anh trai nói, sáng sớm cô tức giận đuổi anh trai ra khỏi cửa, xoa đôi mắt hỏi anh trai: “Anh, việc em biết làm phép tính là do anh nói ra à?”
Lâm Dược Phi nói không phải.
Lâm Tiếu lại đi hỏi mẹ, mẹ cũng nói không phải.
Lâm Tiếu cảm thấy quá kỳ lạ, chuyện này chỉ có mẹ, anh trai cùng cô biết, chẳng lẽ là Tiểu Hoàng trong nhà nói ra.
Trong một kỳ của văn học dành cho thiếu nhi, có một đoạn văn Lâm Tiếu rất thích, động vật nhỏ có thể biến thành người, người cũng có thể biến thành động vật nhỏ. Lâm Tiếu thích thú mà xem đi xem lại, vuốt ve bộ lông của Tiểu Hoàng rồi hỏi mẹ: “Không biết nếu Tiểu Hoàng biến thành người thì sẽ biến thành người như thế nào?”
Bài văn trong Văn học dành cho thiếu nhi kia Lữ Tú Anh cũng đã xem, bà không hề thích giống như Lâm Tiếu. Nhưng mà khi Lâm Tiếu vừa hỏi Lữ Tú Anh lập tức hiểu ý của cô, bà liếc nhìn Tiểu Hoàng: “Nếu Tiểu Hoàng mà biến thành người, chắc chắn là rất cao và có đôi chân dài.”
Lúc hai mẹ con nhặt được Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng chỉ to bằng bàn tay, Lữ Tú Anh không nghĩ tới Tiểu Hoàng có thể lớn nhanh như vậy.
“Đừng to quá, đừng to quá.” Lữ Tú Anh cảm thấy hiện tại Tiểu Hoàng đã đủ lớn, lượng cơm của nó khi ăn cũng rất lớn, Lữ Tú Anh cho nó ăn một ngày hai bữa, mỗi bữa nó đều ăn rất nhiều.
Đương nhiên, Tiểu Hoàng không có khả năng biến thành người giống văn học thiếu nhi viết như vậy, Lâm Tiếu biết đây chỉ là tác giả tự mình tưởng tượng ra. Vậy đến cuối cùng là ai đã nói chuyện cô có thể làm phép tính ra.
Mẹ và anh trai đều khẳng định bản thân không nói, Lâm Tiếu tin tưởng mẹ và nghi ngờ anh trai.
Lâm Dược Phi lại lần nữa bị em gái gọi dậy sớm, hỏi: “Anh chắc chắn việc em biết tính nhẩm chưa từng nói với ai khác chứ? Mẹ chưa nói, em cũng chưa nói.”
Tính cách Lữ Tú Anh luôn luôn khiêm tốn, loại chuyện khen con của mình ở bên ngoài này khiến bà thấy ngại ngùng.
Tuy rằng từ lâu bà đã suy nghĩ trong lòng rất nhiều lần, hận không thể nói cho từng người bên ngoài rằng Lâm Tiếu rất ưu tú.
Ngược lại Lâm Dược Phi lại là người khá cẩn thận, anh không biết được em gái có thiên phú toán học, ở trong hoàn cảnh đó có thể lớn lên khỏe mạnh, trưởng thành hay không.
Tuy rằng anh không biết hoàn cảnh tốt là gì, nhưng ít nhất anh lại biết hoàn cảnh không tốt là gì. Nếu chung quanh mọi người đều cảm thấy em gái là tiểu thần đồng, hàng ngày Lâm Tiếu đều phải sống với những người luôn kinh ngạc cảm thán, chỉ sợ cũng không phải một chuyện tốt đối với em gái có tuổi còn nhỏ.
Hiện tại trong khu tập thể mọi người đều gọi Lâm Tiếu là tiểu thần đồng, khiến cho Lâm Dược Phi có chút lo lắng.
Cũng may qua thời gian quan sát anh ta nhận thấy, Lâm Tiếu ở phương diện này khá là ngốc nghếch, cùng một vấn đề đối mặt với ánh mắt của hàng xóm, ngoài việc Lâm Tiếu thấy rất phiền ra thì không có cảm nhận nào khác.
Lâm Dược Phi thở dài nhẹ nhõm, nhắc nhở Lâm Tiếu suy nghĩ kỹ một chút: “Em thật sự không nói cho người khác sao?”
“Tiểu Mai cùng Linh Linh đều tới nhà mình mỗi ngày, em không nói cho hai em ấy sao?”
Lâm Tiếu vỗ trán một cái: “Em có nói.”
Việc đầu tiên Lâm Tiếu làm sau khi kết thúc khóa học tính bằng bàn tính là đem tin vui này nói cho chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh, vui vẻ nói với hai người rằng từ nay về sau buổi chiều hàng ngày đều có thể đến nhà mình chơi.
Hai người tất nhiên tò mò mà dò hỏi vì sao, Lâm Tiếu lập tức đem nguyên nhân mình không cần học khóa học tính bằng bàn tính nói cho các cô ấy.
“Chị Tiểu Mai, chị Linh Linh, là do hai người nói chuyện này ra sao?” Lâm Tiếu hỏi.
Ngày hôm sau, chị Tiểu Mai áy náy nói với Lâm Tiếu: “Là mẹ chị nói.”
Sau khi Tiểu Mai về nhà đã nói chuyện này cho mẹ, mẹ cô ấy coi chuyện này như chuyện lạ mà đi nói mọi nơi trong khu tập thể, vì vậy chẳng bao lâu sau mọi người đều biết.
Vậy là hiểu rồi.
Cuối cùng đã phá được án.
Tiểu Mai áy náy nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, thật xin lỗi.”
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Không trách chị Tiểu Mai, do em cũng không nói với chị là không được nói ra bên ngoài.”