Chuyện mà Lữ Tú Anh lo lắng rằng Lâm Tiếu đến lớp đào tạo xong còn muốn đi tiếp cũng không xảy ra.
Mấy buổi học về sau, Lâm Tiếu đã mất đi hứng thú đối với lớp đào tạo người mẫu nhí.
“Mỗi ngày nội dung ở trên lớp cũng đều giống nhau.” Lâm Tiếu nói với mẹ.
Bây giờ không cần cô giáo nói, Lâm Tiếu cũng tự mình biết được quá trình học sẽ diễn ra như thế nào, đầu tiên sẽ khởi động kéo giãn gân cốt, rồi tập thể dục theo cô giáo, sau đó đi catwalk theo thứ tự đội hình đã sắp xếp trước, cô giáo sẽ cho nhận xét rồi chỉnh sửa động tác.
Một buổi học giống nhau như đúc, tại sao phải lặp lại hơn hai mươi lần chứ.
Dù cho Lâm Tiếu đều được khích lệ mỗi khi bước catwalk thì Lâm Tiếu cũng cảm thấy không có ý nghĩa, đến cả lời cô giáo khen mỗi ngày cũng giống nhau.
“Đạp xe đạp còn thú vị hơn là đi catwalk.”
Gần đây Lâm Tiếu tìm được nhiều niềm vui từ việc đạp xe đạp, cô dần dần tìm được bí quyết để tay lái không còn loạng choạng, để hai bánh xe phụ đều cách khỏi mặt đất.
Cô cố gắng đạp xe đi thẳng trên con đường xi măng nhỏ trong khu tập thể, so với việc đi catwalk càng có tính khiêu chiến, càng thú vị hơn nhiều.
Nhân một ngày anh trai về nhà sớm, Lâm Tiếu tóm lấy anh trai giúp cô làm việc: “Anh trai, anh tháo hai bánh xe phụ ra giúp em đi.”
Cô đã học được cách đạp xe đạp rồi.
Lâm Dược Phi cầm cái tua vít, xoay hai ba vòng là tháo được bánh xe phụ xuống: “Xong rồi này.”
Lâm Tiếu vui vẻ ngồi lên chiếc xe đạp nhỏ chuẩn bị đạp xe quanh nhà mình hai vòng, ngay tại góc rẽ nghiêng tay lái thì kít.
Lâm Tiếu và xe đạp nhỏ cùng nhau ngã trên mặt đất.
Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái, không khóc mà vội vàng xem đầu gối và bàn tay của mình, ở đó bắt đầu cảm thấy đau rát.
“Ôi chao.” Hàng xóm bên cạnh nhìn thấy Lâm Tiếu ngã sấp xuống, vội vàng tới dìu cô.
“Tú Anh, Tú Anh, Tiếu Tiếu nhà chị bị ngã rồi.”
Lữ Tú Anh vội vã chạy tới, nhìn thấy đầu gối Lâm Tiếu đang rướm máu thì hít sâu một hơi.
Dì Đỗ khắp người nồng nặc mùi thuốc sát trùng lại đi vào nhà Lâm Tiếu một lần nữa, dùng bông tẩm cồn sát trùng lau lên đầu gối Lâm Tiếu: “Sẽ hơi đau một chút, ráng nhịn nhé.”
“Sh.” Lâm Tiếu đau mức xuýt xoa liên tục.
Tiểu Hoàng sốt ruột quay tới quay lui ở bên cạnh Lâm Tiếu, một tay Lâm Tiếu đặt lên người Tiểu Hoàng, từng chút sờ lên lông của nó.
Vết thương của Lâm Tiếu bị dính bùn đất và hạt cát nên dì Đỗ xử lý vô cùng cẩn thận, Lâm Tiếu đau đến nước mắt đầm đìa: “Xong chưa ạ, vẫn chưa xong sao ạ?”
“Sắp xong rồi đây, xong ngay đây thôi.” Dì Đỗ vừa nói vừa giúp Lâm Tiếu lau vết thương, Lâm Tiếu đau đến giật mình, nắm lấy lông Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng không thoải mái hừ một tiếng, nhưng cũng không tránh ra mà vẫn chăm chú tựa ở bên người Lâm Tiếu như cũ.
Sát trùng xong, dì Đỗ bôi thuốc đỏ lên cho Lâm Tiếu, dặn dò: “Hai ngày tới đừng đụng nước, ở chỗ đầu gối hạn chế gập lại nhiều lần.”
“Vậy lớp đào tạo người mẫu nhí của con phải làm sao đây?” Lâm Tiếu hỏi, đầu gối không thể gập lại thì cô sẽ không thể đi bộ được rồi.
Lữ Tú Anh: “Không đi nữa.” Đầu gối bị thương chắc chắn không thể bước đi, lớp đào tạo cũng không còn mấy buổi nữa, từ khi Lữ Tú Anh nhìn thấu bản chất của lớp đào tạo thì phát hiện Lâm Tiếu cũng không học được thứ gì từ đó.
Lớp đào tạo người mẫu nhí, bao gồm cả cuộc thi người mẫu nhí, thật ra một mặt dùng để lấy tiền từ chỗ phụ huynh, một mặt khác chỉ để dỗ trẻ con và phụ huynh vui vẻ.
Lâm Tiếu gật đầu, lập tức tiếp nhận kết quả này: “Mẹ, con không thể đi ra ngoài chơi, con muốn mỗi ngày được xem TV nhiều thêm hai tiếng.”
Lữ Tú Anh: “Một tiếng.”
Lâm Tiếu nhăn mày, giả bộ không tình nguyện: “Chỉ có thể xem thêm một tiếng thôi sao, vậy được thôi.”
Chờ mẹ vừa quay đầu lại, Lâm Tiếu lập tức lộ ra nụ cười như hồ ly nhỏ.
Đây là phương pháp cò kè mặc cả mà Lâm Tiếu học được lúc nhìn mẹ, vốn dĩ cô muốn xem TV nhiều thêm một tiếng, nhưng nếu nói thẳng một tiếng thì rất có thể mẹ sẽ chỉ cho cô xem nửa tiếng thôi.
Thế là Lâm Tiếu nói thẳng luôn hai tiếng, quả nhiên mẹ đồng ý cho cô xem thêm một tiếng nữa.
Thắng lợi.