Cánh tay và bàn tay của Lâm Tiếu chỉ bị trầy da, còn lại không sao, lớp da bên ngoài bị rách chỉ cần dùng cồn sát khuẩn là được, cũng không cần bôi thuốc đỏ.
Vết thương ngã trên đầu gối là nghiêm trọng nhất, còn to hơn cả một quả táo, chung quanh còn có những vết trầy da nhàn nhạt, dì Đỗ bôi một mảng lớn thuốc đỏ cho Lâm Tiếu, trông rất đáng sợ.
Lữ Tú Anh lo lắng hỏi: “Có thể để lại sẹo hay không?”
Dì Đỗ: “Không nghiêm trọng như vậy, Tiếu Tiếu còn nhỏ, làn da cũng hồi phục nhanh, cho dù có bị sẹo thì qua hai năm nữa cũng sẽ mờ dần thôi.”
“Hai ngày nữa tôi lại đến một chuyến, bà tuyệt đối đừng để con bé đụng nước.”
Mùa hè mà không thể đụng vào nước thì việc tắm rửa sẽ trở thành vấn đề lớn. Dù có suốt ngày mở điều hòa thì Lâm Tiếu không được tắm rửa cũng sẽ khó chịu cả người. Trước kia lúc trong nhà chưa có điều hòa, vào mùa hè Lâm Tiếu thường xuyên lau người hai ba lượt, khi đổ mồ hôi thì dùng nước ấm lau khắp người, bây giờ mặc dù trong nhà có điều hòa nhưng không tắm rửa vẫn cảm thấy cả người không được nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhất là lúc vừa múc nước gội đầu xong, cảm giác sảng khoái ở trên đầu càng gia tăng cảm giác khó chịu trên cơ thể.
“Mẹ, con muốn tắm.” Lâm Tiếu ỉu xìu dựa vào người mẹ.
“Để mẹ nghĩ cách.”
Lữ Tú Anh lấy một cái khăn mặt sạch sẽ bọc đầu gối Lâm Tiếu lại, sau đó ở bên ngoài khăn mặt bọc thêm một lớp bao nhựa, bọc kín không kẽ hở.
Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu đứng trong bồn tắm, chân bị thương thì gác lên một cái ghế ngồi nhỏ đặt ở bên ngoài, thấm nước ấm vào khăn mặt lau người cho Lâm Tiếu.
“Mẹ, để con tự làm.” Lâm Tiếu rất ngại, cô sắp sửa lên lớp ba rồi, làm sao còn có thể để mẹ tắm rửa cho mình chứ.
Lữ Tú Anh: “Đừng có lộn xộn. Để mẹ lau cho, con tự lau thì sẽ bị dính nước hết.”
Mặc dù vết thương đã được bọc lại, nhưng bọc như thế này đương nhiên không thể ngăn được lượng nước quá lớn, Lữ Tú Anh cố gắng không để cho nước lan sang chỗ bị thương.
Lâm Tiếu chỉ có thể ngoan ngoãn đứng vững, để mẹ xoa xà phòng lên người mình, sau đó dội từng chậu nước đến khi sạch sẽ.
“Mẹ, con cảm giác mình lại biến thành em bé rồi.” Lâm Tiếu nói.
“Con vốn là em bé mà.” Lữ Tú Anh không hiểu Lâm Tiếu lại đang nói những điều kỳ quái gì.
Lâm Tiếu: “Không phải, con là em bé lớn.”
Mẹ tắm rửa cho cô như thế này khiến cô cảm thấy mình nhỏ đi mấy tuổi, khi còn bé mẹ cũng tắm rửa cho cô như vậy.
Lữ Tú Anh bật cười: “Được rồi, em bé lớn.”
Bà cẩn thận từng li từng tí lau sạch cái chân bị thương của Lâm Tiếu, sau đó mở cái bao nhựa đang bọc ở ngoài chân ra, khi thấy khăn mặt bên trong đều khô ráo thì thở phào một tiếng.
“Đi lên giường nằm đi, đừng có lộn xộn.”
Đầu gối của Lâm Tiếu chỉ có thể gấp lại với một độ cong rất rất nhỏ, cô chậm rãi đi đến bên giường, trước tiên ngồi xuống, sau đó mới nâng cái chân bị thương đặt lên giường.
“Mẹ, bây giờ con là người gỗ rồi.” Lâm Tiếu nằm ở trên giường cười khúc khích, bên trong cái đầu nhỏ không biết lại đang nghĩ đến cái gì.
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu một chút, vuốt vuốt mái tóc hơi ướt của cô. Trẻ con thật sự là không có phiền não gì, đầu gối bị thương mà còn vui vẻ như thế.
Lữ Tú Anh nằm trên chiếu lúc có lúc không suy nghĩ, qua vài ngày nữa sẽ đến khai giảng, đến lúc khai giảng chắc chắn đầu gối chưa thể lành hẳn được, nhưng đến lúc đó thì chắc đi bộ cũng không có vấn đề gì, chỉ là không thể học lớp thể dục thôi. Học phí lớp huấn luyện người mẫu nhí cao như thế, mà những buổi còn lại không thể đi học nữa, không biết có thể lấy lại được tiền học phí hay không.
Lâm Tiếu ngã bị thương ở đầu gối nhưng Lữ Tú Anh lại mắng Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi cảm thấy mình oan uổng chết mất: “Tự con bé đạp xe rồi tự mình ngã, đâu có liên quan gì đến con đâu.”
“Không liên quan gì đến con á? Đương nhiên là có liên quan rồi.” Lữ Tú Anh có thể tìm được một trăm ngàn lý do vì sao Lâm Dược Phi lại sai.
“Kêu con tháo bánh xe phụ ra thì con lập tức tháo ngay, không thèm nhìn xem con bé đã biết đạp xe hay chưa!”
“Tháo bánh xe phụ xong con cứ để con bé đạp xe một mình như thế, nếu mấy vòng đầu tiên con đi cạnh con bé xem như thế nào, đến lúc con bé ngã con kịp thời đến đỡ thì có phải sẽ không bị ngã, không bị thương rồi không?”
Cuối cùng Lữ Tú Anh truy ngược lại chiếc xe đạp nhỏ cũng là do Lâm Dược Phi mua về: “Nếu không phải do con mua xe đạp thì Tiếu Tiếu cũng không ngã được.”
Lâm Tiếu đồng tình nhìn anh trai, muốn nói giúp anh trai.
Lâm Dược Phi phóng ánh mắt như dao qua, Lâm Tiếu lập tức ngậm miệng lại. Bây giờ Lâm Tiếu nói giúp anh chỉ khiến mẹ mắng dữ hơn.
Bởi vì Lâm Tiếu ngã bị thương nên ngày nào ở nhà cũng không được ăn đồ có nước tương. Không chỉ mình Lâm Tiếu mà Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng ăn theo như vậy.
Lữ Tú Anh tin chắc rằng ăn món có nước tương sẽ dễ để lại sẹo.