Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 233 - Chương 233.

Chương 233. - Chương 233. -

Sáng sớm, Lữ Tú Anh mua bánh kếp cũng không cho nước tương vào bên trong.

Lâm Tiếu cắn một miếng bánh kếp không có nước tương, nhạt quá, không có mùi vị gì.

Lâm Tiếu tự cắn một miếng, rồi xé một miếng đút cho Tiểu Hoàng. Cô một miếng, Tiểu Hoàng một miếng, cô một miếng nhỏ, Tiểu Hoàng một miếng lớn.

Nhanh chóng giải quyết xong cái bánh kếp.

Lữ Tú Anh không chú ý đến nhưng Lâm Dược Phi lại thấy được trò vặt của em gái, nhướng mày bày tỏ mình đã bắt thóp được em gái.

Lâm Tiếu không thèm sợ, cô mạnh mẽ trừng lại.

Từ sau khi cô ngã bị thương thì địa vị của anh trai ở nhà còn không bằng Tiểu Hoàng.

Anh trai có thể ăn bánh rán, Tiểu Hoàng đương nhiên cũng có thể ăn.

Cho đến khi Lâm Dược Phi đến Cung Thiếu Nhi đòi lại được số học phí của mấy buổi đào tạo người mẫu nhí còn lại thì địa vị trong gia đình mới được đề cao một lần nữa.

Lữ Tú Anh vui mừng nói: “Con đòi lại như thế nào vậy? Bọn họ vậy mà cũng chịu trả lại tiền sao?”

Trước đó Lữ Tú Anh cũng đã từng đi một chuyến, người ở lớp đào tạo nói không trả lại tiền, thái độ còn rất hung dữ.

Lâm Dược Phi cười nói: “Mẹ, mẹ quên rằng con được ông chủ Lương chiêu mộ đến công ty như thế nào sao?”

Lữ Tú Anh giật mình nhận ra, cũng đúng, món nợ lớn như vậy mà Lâm Dược Phi còn có thể giúp ông chủ Lương đòi trở về, vậy thì học phí lớp đào tạo đương nhiên không tính là gì.

“Tiếu Tiếu, số học phí đòi lại được em muốn tiêu như thế nào?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh trừng Lâm Dược Phi: “Con chê cầm tiền bị phỏng tay hả? Vừa đòi về đã muốn tiêu hết?”

Nhưng mà đối với Lữ Tú Anh mà nói thì đây cũng là tiền từ trên trời rơi xuống. Bà vốn đã chấp nhận rằng số tiền đó sẽ không đòi lại được, nên giờ cảm thấy giống như nhặt được tiền vậy.

Thôi tiêu thì tiêu đi.

Mẹ và anh trai đều đồng ý cho Lâm Tiếu tiêu số tiền này, còn để cho Lâm Tiếu tự mình quyết định nên xài như thế nào, muốn mua đồ ăn, quần áo, đồ chơi gì cũng được.

Lâm Tiếu không biết làm thế nào đối với “khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống” này.

“Sao mình lại không ngã bị thương sớm hơn nhỉ?” Lâm Tiếu thở dài.

Nếu như ngã bị thương sớm một chút thì chẳng phải càng đòi được nhiều học phí hơn sao.

Lữ Tú Anh đánh vào lưng Lâm Tiếu một cái: “Nói cái gì thế.”

Lâm Tiếu ngậm miệng lại, không còn dám nói lung tung nữa, nhưng trong lòng cảm thấy mình không sai, dù sao cô cũng đã bị thương ở chân, bị sớm hay bị muộn gì cũng phải chịu đau, không bằng đau sớm một chút còn có thêm một khoản tiền lớn để tiêu.

Bởi vì Lâm Tiếu ngã bị thương nên kế hoạch về quê ban đầu không thể không gác lại.

Lữ Tú Anh gọi điện thoại về quê, nói với bà ngoại Lâm Tiếu rằng hè này không về được: “Chờ đến mùa thu đi, xem đến mùa thu con có tìm được thời gian rảnh không rồi dẫn Tiếu Tiếu trở về ở hai ngày.”

Lữ Tú Anh không có ý định dẫn theo Lâm Dược Phi suốt ngày bận đến mức không thấy bóng dáng, đến lúc đó bà dẫn Tiếu Tiếu trở về là được rồi.

Lâm Tiếu quyết định dùng tiền học phí đòi được để mời cả nhà ăn một bữa tiệc, còn lại để mẹ cất giữ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con muốn ăn cái gì?”

Lâm Tiếu: “Sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo, cá phi lê xào giấm.”

Những món ngon mà Lâm Tiếu nêu ra đều là món tủ của đầu bếp ở khu đồ chiên xào trong nhà ăn, Lữ Tú Anh cười nói: “Ăn ở nhà ăn là được rồi sao?”

Lâm Tiếu gật đầu, mấy món xào ở nhà ăn đã rất ngon rồi, còn ngon hơn mấy món hầm nồi lớn gấp trăm lần.

… Cũng ngon hơn mẹ nấu nữa.

Đương nhiên câu nói này Lâm Tiếu chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra.

Yêu cầu của Lâm Tiếu dễ dàng thỏa mãn như vậy, Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: “Được thôi, chờ đầu gối của con bong vảy thì chúng ta đi ăn.”

Lâm Tiếu nhìn đầu gối của mình mà thở dài, lúc nào mới có thể bong vảy đây.

Đồ ăn không có nước tương vừa không đẹp vừa khó ăn, Lâm Tiếu không muốn ăn thêm một ngày nào nữa.

Lâm Tiếu vươn tay lén lút sờ lên miếng vảy thô sáp trên đầu gối. Hai ngày này, trên đầu gối cô luôn thấy ngứa, mẹ nói cảm thấy ngứa chính là đang lên da non, Lâm Tiếu dùng ngón tay gỡ một miếng nhỏ ở ngoài rìa ra.

“Bốp!” Lữ Tú Anh đánh lên tay Lâm Tiếu.

“Đã nói là con không được gỡ rồi mà!”

“Bên trong vẫn chưa lên da hết đâu, bây giờ con gỡ ra thì qua nhiều ngày vết thương sẽ bị rách, lại chảy máu ào ào.”

Lữ Tú Anh hù dọa Lâm Tiếu: “Nếu mẹ còn thấy một lần nữa thì sẽ trói hai tay con lại.”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt: “Hai tay bị trói thì có cần làm bài tập không mẹ?”

Lữ Tú Anh đánh vào lưng Lâm Tiếu một cái.

Bình Luận (0)
Comment