Đời này Lâm Dược Phi đương nhiên sẽ không làm như vậy nữa. Anh nhắc nhở Trương Sủng dẫn ông nội đi kiểm tra sức khỏe nên Trương Sủng cũng đã dẫn ông nội đi. Ngoại trừ những bệnh mãn tính thường thấy của người già thì cũng không thấy bệnh gì khác, nhưng mà mùa hè này ông nội Trương Sủng vẫn đột nhiên qua đời.
Đối với người già mà nói, mùa đông đã khắc nghiệt thì mùa hè càng khắc nghiệt hơn, mỗi lúc đến ngày hè oi bức nhất đều là lúc trong khu tập thể xảy ra nhiều tang sự nhất.
Lần này trước khi ông nội Lão Nhị qua đời thì anh ta đã đi theo Lâm Dược Phi làm việc, đã nhận được mấy tháng tiền lương, tháng đầu tiên sau khi nhận tiền lương đã mua không ít thứ cho ông nội.
Lâm Dược Phi nhớ tới đời trước Lão Nhị thường xuyên nói: “Ông nội chưa từng tiêu được một đồng tiền nào do tôi kiếm ra”, không biết đời này sẽ có một chút an ủi nào hay không.
Đời này anh sẽ trông kỹ Lão Nhị, không thể để cho anh ta sa đọa một lần nữa.
Đầu tiên cho Lão Nhị nghỉ làm một vài ngày, để anh ta điều chỉnh một chút, sau đó sẽ giao việc cho anh ta, chỉ mong công việc có thể giúp anh ta vượt qua nỗi đau.
Mấy ngày nhà Lão Nhị xử lý tang sự, anh phải quan tâm Lão Nhị nhiều thêm. Ra ngoài làm riêng thì mọi chuyện đều phải do mình xử lý. Chuyện ra làm riêng này cũng phải giải thích kỹ càng với mẹ, tránh việc bà ấy nơm nớp lo sợ. Còn phải mua cho em gái ít đồ ăn vặt, để con bé nói giúp mình vài lời. Đừng nhìn em gái chỉ là một cô nhóc tí xíu mà lầm, lúc dỗ dành mẹ còn ra hình ra dạng hơn mình nhiều.
Còn có Thẩm Vân, gần đây sợ là mình sẽ quá bận không có thời gian đi gặp cô ấy, cũng nên gọi điện thoại nói với cô ấy một tiếng, cũng may là Thẩm Vân tự mình buôn bán nhỏ cũng ăn nên làm ra, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ.
Trên đường trở về nhà, Lâm Dược Phi suy nghĩ trong đầu những chuyện cần phải làm tiếp theo, mỗi chuyện đều có hướng xử lý ổn thỏa.
Lữ Tú Anh trầm mặc không nói một lời mà sải bước đi về.
Lâm Dược Phi chân dài dễ dàng đuổi theo.
Chỉ có Lâm Tiếu không theo kịp, cô còn nhỏ chân ngắn, đầu gối còn đang kết vảy, không thể cong quá nhiều.
Lâm Tiếu nhanh chóng bị tụt lại đằng sau, nhưng mà cô không dám lên tiếng. Cô giống như động vật nhỏ rất nhạy cảm, cảm nhận được bầu không khí giữa mẹ và anh trai không đúng. Dù sao mỗi con đường trong khu tập thể cô đều biết, góc khuất nào cô cũng đã từng chơi, nên Lâm Tiếu tự mình chậm rãi đi về nhà.
Lữ Tú Anh đi hơn phân nửa đoạn đường mới phát hiện không thấy Lâm Tiếu đâu, bà quay đầu nhìn Lâm Dược Phi: “Tiếu Tiếu đâu rồi?”
Lâm Dược Phi giờ cũng mới phát hiện, hai người vội vàng quay lại đường cũ tìm em gái.
Sau khi nhìn thấy dáng người nho nhỏ của Lâm Tiếu thì Lữ Tú Anh mới thở phào một hơi: “Con theo không kịp sao lại không kêu tiếng nào thế?”
Lâm Tiếu rụt cổ không nói lời nào.
Ba người về đến nhà, Tiểu Hoàng phe phẩy cái đuôi ra cửa nghênh đón, nhìn thấy Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi một trước một sau tiến đến, Tiểu Hoàng ẳng một tiếng, cụp đuôi chạy về ổ chó của mình, yên lặng nằm xuống.
Đến cả Tiểu Hoàng cũng biết lúc nào không thể kêu lên.
Lâm Tiếu chạy đến bên cạnh Tiểu Hoàng, một người một chó nhanh chóng tránh xa trung tâm bão táp. Lỗ tai của Tiểu Hoàng dựng thẳng cao cao, tai nhỏ của Lâm Tiếu cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện ở đằng sau cánh cửa.
Lữ Tú Anh: “Nói đi, bây giờ con đang làm gì?”
Lâm Dược Phi: “Vẫn là làm xây dựng.”
Trong ấn tượng của Lâm Dược Phi lúc ban đầu thì ngành bất động sản và xây dựng cơ bản đều phải đến sau những năm 90 thì mới phát triển, anh vẫn còn rất nhiều thời gian. Nhưng sau khi sống lại bắt đầu tiến vào làm công trình mới biết được vốn dĩ chuyện không phải là như thế, còn chưa tiến vào những năm 90 mà nhiều công ty xây dựng to nhỏ đã mọc lên như nấm.
Tất cả mọi người đều đang phát triển, đều đang bài trí cục diện. Người giống như Lâm Dược Phi không có vốn liếng, không thừa dịp bây giờ chiếm trước cơ hội, về sau sẽ không còn cơ hội chen vào cái mâm này nữa.
Nếu muốn bắt đầu từ số không thì chỉ có nhân lúc tất cả mọi người đều là số không thì mới có hy vọng. Đợi thêm mấy năm, người khác đã phát triển thành mười, thành một trăm, mà Lâm Dược Phi một số không tròn trĩnh chen vào thì người ta chỉ cần duỗi ngón út ra là đã đủ đè chết anh.
Cho dù điều kiện mọi mặt đều chưa thành thạo nhưng Lâm Dược Phi vẫn xông về phía trước.
Anh phải cảm ơn ông chủ Lương một phen, cảm ơn này là thật lòng, công việc đầu tiên sau khi sống lại là đi theo ông chủ Lương làm việc, đã giúp Lâm Dược Phi học được rất nhiều.
“Công trình sau này cháu tuyệt đối sẽ không tranh giành với ông chủ Lương. Cái sạp hàng nhỏ của cháu đương nhiên cũng không có đủ năng lực để giành công trình với ông chủ Lương.”
“Ông chủ Lương, chú là ân nhân và cũng là Bá Nhạc* của cháu, sau này dù cháu không còn làm việc dưới trướng chú nữa, nhưng ở trước mặt chú cháu vĩnh viễn là Tiểu Lâm, có công việc lái xe chân chạy cần đến thì cứ việc gọi cháu.”
(*) Bá Nhạc: Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.