Mẹ Tiểu Mai hỏi tận nửa ngày, cuối cùng cũng biết được ngày mốt là sinh nhật của Lữ Tú Anh.
Đầu tiên là Lâm Tiếu nhắc anh trai mình đã sắp đến sinh nhật của mẹ, sau đó anh trai đã giao nhiệm vụ cho Lâm Tiếu, bảo Lâm Tiếu nhờ mẹ Tiểu Mai giúp gọi mẹ đi ra khỏi nhà trong hai tiếng.
“Hai đứa nhỏ này.” Mẹ Tiểu Mai cười phá lên, bà ấy không ngờ hai anh em nhà này lại thú vị như vậy.
Thấy hai đứa nhỏ này nhớ ngày sinh nhật của Lữ Tú Anh, lại còn chuẩn bị một buổi sinh nhật bất ngờ cho bà, mẹ Tiểu Mai liếc nhìn Tiểu Mai suốt ngày chỉ biết chơi nhảy dây rồi xem TV, trong lòng vô cùng ghen tị.
Cuộc đời của Lữ Tú Anh có thể nói là khổ tận cam lai rồi, hạnh phúc đã cận kề trước mắt rồi.
“Gọi mẹ các cháu ra ngoài hai tiếng đồng hồ đúng không? Chuyện nhỏ thôi.” Mẹ Tiểu Mai đồng ý ngay lập tức.
“Để cô nghĩ xem nên dùng lý do gì đây.” Mẹ Tiểu Mai trầm ngâm hồi lâu: “Nhờ mẹ các cháu chỉ cách đan hoa văn áo len, như thế nào?”
Lữ Tú Anh rất khéo tay, mọi người trong khu tập thể đều thích nhờ bà chỉ cách đan áo len, đây là lý do đầu tiên mà mẹ Tiểu Mai nghĩ đến.
"Đến lúc đó cô sẽ chọn một hình hoa văn phức tạp, giả bộ không biết thêu rồi kéo mẹ cháu dạy cho cô một lát, rồi tán gẫu với bà ấy, như thế cũng tầm hai tiếng đồng hồ đấy. Cháu thấy như thế nào?" Mẹ Tiểu Mai nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: "Cô ơi, cô thật thông minh, cảm ơn cô."
Vào ngày sinh nhật của Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu không tài nào ngủ trưa được, cô lén lút mở mắt ra, nhìn chiếc đồng hồ trên tường đang quay từng vòng từng vòng.
Tiểu Hoàng thấy Lâm Tiếu không ngủ, nó chạy đến bên giường định chơi với cô, nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi đi: "Đi, đi, Tiếu Tiếu đang ngủ."
Lâm Tiếu vội vàng nhắm mắt lại, người không nhúc nhích giả vờ ngủ.
“Gâu.” Tiểu Hoàng oan ức kêu một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Tiếu một cái, đi hai bước lại quay đầu nhìn Lâm Tiếu một cái, chạy tới bên dưới điều hòa nằm xuống.
Lâm Tiếu cảm thấy có chút áy náy, cô thầm nghĩ mình cố giả vờ ngủ thêm một lát nữa thì sẽ đến giờ cô tỉnh giấc như mọi ngày, sau đó cô sẽ ngoan ngoãn chơi với Tiểu Hoàng.
Lúc mở mắt ra, Lâm Tiếu thấy đồng hồ trên tường chỉ ba giờ rưỡi.
Tại sao lại đột ngột trôi qua một giờ rồi?
Cô chỉ giả bộ ngủ thôi, sao lại ngủ thật chứ?
Lâm Tiếu trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy, thời gian cô và mẹ Tiểu Mai hẹn nhau là ba giờ rưỡi.
Căng thẳng quá đi, mẹ Tiểu Mai sắp đến rồi.
“Cốc cốc cốc.” Quả nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đó?” Lữ Tú Anh hỏi.
"Là tôi đây, chị Tú Anh, bây giờ chị có rảnh không? Cái hoa văn áo len này tôi không biết thêu, muốn đến hỏi chị một chút." Mẹ Tiểu Mai đứng ở ngoài cửa nói.
Lữ Tú Anh mở cửa, mời mẹ Tiểu Mai vào nhà ngồi, thấy đối phương hai bàn tay trắng, bà thắc mắc: "Hoa văn gì vậy?"
Mẹ của Tiểu Mai kéo Lữ Tú Anh đi về phía cửa: "Sách áo len ở nhà tôi, chị Tú Anh chị đến nhà tôi đi, giúp tôi xem xem."
Lữ Tú Anh quay đầu gọi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, mau thức dậy đi, cùng mẹ đến nhà chị Tiểu Mai, tìm chị Tiểu Mai chơi.”
Thôi rồi, mẹ kêu cô đi cùng, làm sao đây?
Lâm Tiếu lo lắng nhìn về phía mẹ Tiểu Mai, cô không thể đi được.
Mẹ Tiểu Mai nháy mắt với Lâm Tiếu, nhưng Lâm Tiếu căn bản không thể đoán ra được ý của mẹ Tiểu Mai, thời khắc quan trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lâm Tiếu nảy ra một ý nghĩ, cô ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh: “Mẹ, mẹ tự đi đi, con phải đi vệ sinh.”
Lữ Tú Anh do dự một chút: "Được, vậy mẹ khóa cửa cho con, con ngoan ngoãn ở trong nhà nha."
"Cho dù ai gõ cửa cũng không được mở. Nếu như có người gõ cửa thì con đừng quan tâm, cũng đừng lên tiếng, cứ coi như nhà không có người."
Lâm Tiếu ngồi xổm trong nhà vệ sinh, nhanh chóng đồng ý: “Con biết rồi.”
Rầm một tiếng, cửa chống trộm đóng lại, Lâm Tiếu rón ra rón rén từ nhà vệ sinh đi ra, thấy ở nhà chỉ còn lại mình và Tiểu Hoàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu tiên đã thành công.
Anh ơi, anh ơi, sao anh còn chưa về nữa?
Tại sao kim giây tích tắc tích tắc lại quay chậm như vậy?
Cuối cùng, vào lúc 3 giờ 45 phút, Tiểu Hoàng vểnh tai lên.
Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, cô vội bịt miệng Tiểu Hoàng lại: "Xuỵt, đừng kêu!"
Lâm Tiếu rón ra rón rén chạy về phía cửa, mở cửa cho anh trai.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ghét bỏ: "Sao nhìn em giống như đi ăn trộm vậy?"
Lâm Tiếu buột miệng nói: “Chúng ta vốn dĩ đang ăn trộm mà.”
Lâm Dược Phi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của em gái, cười nói: "Em sợ cái gì, nhà của Tiểu Mai không ở cùng một tòa với nhà chúng ta, cách nhau rất xa."
"Vào việc đi, rửa tay trước đã."
“Anh nhào bột, em lặt rau.”
Kế hoạch hôm nay của Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu là làm một bát mì trường thọ cho mẹ mình.