Lâm Dược Phi biết rõ kỹ năng nấu nướng của mình nên anh không thách thức những món ăn phức tạp, trên đường về nhà, anh đã mua gà quay, cá rán và thịt thủ heo.
Anh chỉ tự tay làm mì trường thọ, hơn nữa đó còn là món mì đơn giản nhất, chỉ có cải thìa với trứng ốp la, Lâm Dược Phi tin chắc rằng mình sẽ thành công.
Lâm Tiếu xắn tay áo lặt rau, việc này từ nhỏ cô đã biết làm, mấy cọng rau già vứt đi, mấy cọng rau úa vàng vứt đi, rau có lỗ sâu đục cũng vứt đi.
Bởi vì làm mì trường thọ cho mẹ nên Lâm Tiếu lặt rau rất cẩn thận, đợi đến khi cô lặt xong, Lâm Dược Phi quay lại nhìn thì thấy hơn một nửa số rau đã bị vứt đi, chỉ còn lại một nửa nhỏ.
“Được rồi, nhiêu đó cũng đủ rồi.”
Bản thân Lâm Dược Phi cũng gặp một chút khó khăn, anh nhào mì trong cái thau tráng men. Lúc đầu bột hơi cứng nên anh thêm nước, thêm xong thấy nó quá nhão anh lại thêm bột, thêm xong bột lại cứng, anh lại thêm nước.
Từ một cục bột nhỏ đã biến thành một thau bột to, bây giờ không thể nhào được nữa.
Lâm Dược Phi chia nó ra làm đôi, bỏ nó vào một cái thau khác, rồi lại cho thêm một ít bột mì vào thau.
Nhào, nhào và nhào thành một khối bột bóng loáng, sau đó cán thành một chiếc bánh lớn.
Chiếc bánh bị anh cán càng lúc càng to, to đến mức không thể đặt trên thớt, hơn nữa nó vẫn còn dày như cũ.
Lâm Dược Phi: "Hôm nay chỉ có thể ăn mì sợi to thôi."
Lâm Dược Phi gấp chiếc bánh lại vài lần, gấp nó lại thành dải rồi bắt đầu lấy dao cắt mì, sau đó anh phát hiện ra một vấn đề.
Những sợi mì mà anh cắt đã bị dính vào nhau.
“Chuyện gì đây, sao mì lại nhão như vậy?” Lâm Dược Phi cau mày.
Lâm Tiếu: “Anh à, anh quên rắc bột mì khô rồi.” Khi mẹ cô gấp chiếc bánh lại, bà sẽ rắc bột mì khô vào giữa các lớp bánh.
Lâm Dược Phi: “Sao em không nói sớm.”
Sợi mì đã dính vào nhau hết rồi, Lâm Dược Phi lại ném nó vào thau, nhào bột lại từ đầu, lần này khi cán bột anh rắc rất nhiều bột mì khô rồi lại bắt đầu cắt sợi mì.
Một nhát dày, một nhát mỏng, một nhát dày, một nhát mỏng.
Lâm Tiếu nhón chân nhìn anh trai cắt mì: "Anh, anh muốn làm hai loại mì cho mẹ à?"
Lâm Dược Phi: “Cái gì mà hai loại?”
Lâm Tiếu chỉ vào cái thớt: "Một loại dày, một loại mỏng."
Lâm Dược Phi: "Chỉ có một loại."
Lâm Tiếu sửng sốt: "Anh, anh muốn trộn mì sợi dày với mì sợi mỏng nấu cùng nhau sao?"
Lâm Dược Phi: "Cái gì mà sợi dày sợi mỏng, không phải chúng đều như nhau sao?"
Lâm Tiếu: "Anh ơi, mắt anh mù rồi sao?"
Lâm Dược Phi phớt lờ em gái mình, lấy một nồi nước bắt đầu đun nước. Nước sôi, vừa mới cho mì vào thì ngoài cửa vang lên tiếng móc chìa khóa mở cửa.
Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt: “Mẹ về rồi.”
“Sao mẹ lại về sớm như vậy?”
Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà bếp.
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu từ trong bếp chạy ra, giật mình: "Con làm gì trong bếp vậy, không phải mẹ đã nói không cho con vào nhà bếp rồi sao?"
Lâm Tiếu từ nhà bếp chạy ra, trong phòng bếp vẫn còn động tĩnh, Lữ Tú Anh lập tức quay đầu nhìn đôi giày ở cạnh cửa: "Anh con về rồi sao?"
“Anh con ở trong bếp làm gì vậy?” Lữ Tú Anh đi về phía nhà bếp.
Lâm Tiếu vội vàng dang hai tay ra ngăn mẹ lại: "Mẹ, mẹ không thể vào."
Lữ Tú Anh càng lo lắng hơn: "Anh con chắc là gây họa trong bếp rồi, chắc là làm rơi thứ gì đó."
Giọng nói bất lực của Lâm Dược Phi từ trong phòng bếp truyền ra: "Tiếu Tiếu, để mẹ vào đi."
Khi Lữ Tú Anh bước vào, Lâm Dược Phi đang múc mì vào bát. Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Con nấu mì sao? Trong nhà không phải có đồ ăn vặt sao? Con đói bụng sao không ăn chút đồ ăn vặt lót bụng trước."
Lâm Dược Phi cẩn thận từng li từng tí bưng bát mì đến bàn ăn, rồi xếp gà quay, cá rán và thịt thủ heo mà anh mua về vào đĩa, xếp từng đĩa từng đĩa lên bàn.
Lúc này, Lữ Tú Anh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
"Sao lại mua nhiều đồ ăn đến thế? Hôm nay là ngày gì sao?"
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, vô phòng..."
“A." Lâm Tiếu cắt ngang lời anh mình, cô nhanh chóng chạy tới lấy chiếc bánh kem được giấu trong phòng ra.
“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ.”
Lữ Tú Anh sửng sốt, cho đến lúc này bà mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
Bà định thần lại vỗ vào trán: "Aizza, mẹ biết ngay là có chuyện gì mà, mẹ Tiểu Mai cứ bảo mẹ chỉ bà ấy cách đan áo len trong những ngày nắng nóng như này. Mẹ ôm cái áo len đến mức suýt chết vì nóng, còn sợ mồ hôi của mẹ làm bẩn áo len của bà ấy."
“Mẹ nói đến lúc về nhà nấu cơm rồi, bà ấy còn không cho mẹ về, thì ra là để cho hai đứa con ở đây giờ mấy trò này.”
"Còn mua bánh kem cho mẹ nữa, sau này không được phép mua bánh cho mẹ nữa."