“Còn nấu mì cho mẹ, tổ chức sinh nhật chỉ cần mì là đủ rồi, mẹ thấy mì ngon hơn bánh kem nhiều.” Lữ Tú Anh cầm đũa lên.
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Mẹ, con và anh cùng làm đó.” Chính cô là người nhặt rau mà.
Lữ Tú Anh ăn một miếng mì, im lặng hai giây: "Không tệ, chỉ là hơi nhạt một chút. Lâm Tiếu, mang hũ muối đến đây."
Lữ Tú Anh thêm muối vào mì, nhưng sau đó bà cũng chỉ ăn hai miếng: "Nhiều đồ ăn như vậy, ăn đồ ăn trước đi."
Sau khi ăn xong, Lữ Tú Anh lại nhấn mạnh một lần nữa: "Sau này không được mua bánh kem cho mẹ nữa, các con nấu cho mẹ một bát mì, mẹ đã vui lắm rồi, vui hơn nhiều so với mua bánh kem."
Lâm Tiếu nhìn vào bàn ăn.
Chiếc bánh kem mà "sau này không được phép mua nữa" đã bị ba người ăn sạch, còn bát mì mà mẹ nói "mì ngon hơn bánh kem" trông có vẻ như chưa hề động qua.
Sau sinh nhật Lữ Tú Anh, ít hôm sau Lâm Tiếu cũng bắt đầu vào học.
Cô từ lớp hai lên lớp ba, nên phòng học cũng được chuyển lên một tầng.
Học kỳ mới vẫn giống như trước, nhưng có một chút khác biệt.
Cô giáo Từ nói với mọi người, sau khi lên lớp ba sẽ có "khu vực chịu trách nhiệm”.
Khu vực chịu trách nhiệm trong lớp của Lâm Tiếu là một khu vực rộng lớn phía sau bồn hoa trước tòa nhà giảng đường.
Tổ trực nhật được chia lại, học sinh trực nhật được chia thành hai nhóm, một nhóm quét dọn lớp học, nhóm còn lại quét dọn khu vực chịu trách nhiệm bên ngoài.
Ngoài tin tức quan trọng này, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết còn nói với mọi người một tin chấn động
“Cô giáo Từ kết hôn rồi!”
“Lúc nãy khi tớ đi đến văn phòng làm việc của cô giáo Từ, nhìn thấy cô giáo Từ đang phát kẹo cưới cho các thầy cô khác ở trong văn phòng.”
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong lớp, Lâm Tiếu nghe xong dường như không tin vào mắt mình, vội vàng tìm Trần Đông Thanh chứng thực, Trần Đông Thanh là lớp phó học tập, lúc nãy cậu bé cũng đi đến văn phòng của cô giáo Từ nộp bài tập về nhà: "Cậu có nhìn thấy cô giáo Từ phát kẹo cưới không?"
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Tớ không nhìn thấy, nhưng mà trên bàn của các thầy cô đều đặt một viên kẹo cưới nho nhỏ, không biết từ đâu tới nữa.”
Lâm Tiếu nằm dài trên bàn: “Vậy chắc là kẹo cưới của cô giáo Từ rồi.” Không biết người đó là ai mà có thể kết hôn với một tiên nữ như cô giáo Từ, người đó thật sự rất may mắn.
Lâm Tiếu cõng trên lưng một cặp sách toàn sách mới về nhà, cô đổi dép lê xong việc đầu tiên mà cô làm chính là ném cặp sách đó lên ghế, hai vai mỏi nhừ.
"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ơi, ở nhà có lịch treo tường không ạ? Con muốn bao bìa sách."
“Có.” Lữ Tú Anh nhấc đệm lên lấy ra một xấp giấy lịch: "Mẹ đã ép sẵn cho con lâu rồi."
Lịch treo tường mà Lữ Tú Anh lấy từ gầm giường ra vừa trắng tinh vừa bằng phẳng.
Bàn học quá nhỏ, Lâm Tiếu và mẹ cô ngồi trên bàn ăn để bao bìa sách, mẹ cắt giấy, Lâm Tiếu gấp giấy, hai người phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất cạnh bàn ăn, nằm nằm rồi thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy.
Bên trái bàn ăn chất đầy những cuốn sách không có bìa sách, bên phải chất đầy những cuốn sách đã bao bìa sách, nhìn thấy chồng sách bên trái càng ngày càng ít, chồng sách bên phải càng ngày càng cao, trong lòng Lâm Tiếu vô cùng hài lòng.
"Tiếu Tiếu, con tự viết chữ lên trên bìa sách được không?" Lữ Tú Anh chỉ vào những cuốn sách mới vừa được bao trong các bìa trắng tinh như tuyết.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Con tự viết sao ạ?" Trước đây đều là mẹ cô viết cho cô.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, chữ viết của con bây giờ cũng không thua kém gì mẹ, sách của con nên con phải tự mình viết.”
Chữ viết của Lữ Tú Anh cũng chỉ ở trình độ học sinh tiểu học, giúp Lâm Tiếu viết bìa sách chỉ có thể nắn nót từng nét từng nét một, giờ đây Lâm Tiếu đã có thể tự mình viết một cách ngay ngắn rồi.
Đột nhiên mẹ cô giao cho cô một nhiệm vụ khó khăn như vậy, Lâm Tiếu nhận lấy cây bút màu nước màu đen từ tay mẹ cô, hối hận vì kỳ nghỉ hè này bản thân đã không nghiêm túc luyện chữ, thường cố viết rất nhanh rồi vội báo cáo kết quả, nếu như mẹ cô nói sớm với cô muốn cô tự mình viết bìa sách, cô nhất định sẽ chăm chỉ luyện chữ.
"Mẹ, mẹ ơi, con có thể viết bằng bút chì trước, rồi sau đó dùng bút màu nước vẽ lại được không ạ?" Lâm Tiếu nghĩ ra một ý tưởng hay.
Lữ Tú Anh: “Con muốn viết như thế nào thì viết như thế đó thôi con gái.”
Lâm Tiếu cầm bút chì lên, nhẹ nhàng viết những nét chữ to lên trên chiếc bìa sách trắng tinh như tuyết, ngữ văn, toán học, chữ “toán” trong từ toán học rất khó viết, Lâm Tiếu dùng cục tẩy xóa đi rồi viết lại mấy lần, cuối cùng cũng viết được một cái coi như khá hài lòng.