Sở thú Bắc Kinh thật sự giống như lời mà Diệp Văn Nhân nói, nó lớn hơn nhiều so với các sở thú trong thành phố.
Vương Hồng Đậu cũng nhìn thấy gấu trúc, nhưng cô bé không cảm thấy nó dễ thương như Diệp Văn Nhân miêu tả: "Hổ con là dễ thương nhất."
"Hổ con rất nhỏ luôn, giống như một con mèo lớn vậy."
Diệp Văn Nhân nhìn Vương Hồng Đậu với ánh mắt ngưỡng mộ, năm ngoái khi cô bé đến sở thú Bắc Kinh, trong sở thú không có một con hổ con nào cả.
Tuy nhiên, Diệp Văn Nhân cũng có một thứ khiến Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu ngưỡng mộ, cô bé đã đi biển vào kỳ nghỉ hè này.
“Woa!” Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh phát ra những tiếng ghen tị.
Lâm Tiếu là người ghen tị nhất, cô chưa bao giờ được bước chân ra khỏi thành phố.
Cô chỉ từng đọc qua ở trong sách, biển xanh mênh mông bát ngát, nối liền với bầu trời.
Biển xanh rốt cuộc trông như thế nào, trong đầu Lâm Tiếu không cách nào tưởng tượng ra được.
Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: "Tớ vẽ ra cho cậu xem."
"Lần tới trong tiết mỹ thuật, tớ sẽ vẽ một bức tranh về biển."
Lâm Tiếu vô cùng mong đợi gật gật đầu, cô thật sự rất muốn xem biển trông như thế nào.
Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi: "Cậu đi biển mà cậu không chụp ảnh sao?"
Diệp Văn Nhân: “Có chứ.” Cha cô bé cầm máy chụp ảnh chụp mà, chụp hết cả một cuộn phim.
Vương Hồng Đậu: "Vậy tại sao cậu còn muốn vẽ tranh, cậu lấy ảnh ra cho chúng tớ xem là được rồi."
Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt: "Đúng ha."
Ngày hôm sau, Diệp Văn Nhân lấy mấy tấm ảnh về biển kẹp vào trong cuốn sổ tay mang chúng đến trường.
Giờ giải lao, Diệp Văn Nhân gọi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vào nhà vệ sinh.
Cả Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều cảm thấy khó hiểu, tại sao xem ảnh còn phải xem trong nhà vệ sinh.
Bước vào cửa nhà vệ sinh nữ, cuối cùng Diệp Văn Nhân cũng mở cuốn sổ tay ra, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu chợt hiểu ra ngay.
Thì ra là vậy.
Trong bức ảnh Diệp Văn Nhân đang mặc đồ bơi.
Diệp Văn Nhân mặc áo tắm một mảnh, hai tay chống nạnh, nhìn vô cùng lạ mắt. Sau lưng cô bé là biển xanh, từng đợt sóng đang xô vào bờ, tung lên từng mảng bọt trắng xóa.
"Thì ra biển trông như thế này." Lâm Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve vùng biển xanh trong bức ảnh, khi nào cô mới có thể tận mắt nhìn thấy biển xanh đây?
Tin tức chấn động mà cô giáo Từ kết hôn vẫn còn chưa tan, thỉnh thoảng trong lớp có học sinh lại nhắc đến chuyện này, nhưng sau đó lại có một tin tức khác chấn động hơn.
Viên Kim Lai vừa chạy vào lớp vừa khóc rống lên: "Tiệm tạp hóa đóng cửa rồi."
Tiệm tạp hóa bên trong trường tiểu học Đường Giải Phóng đóng cửa rồi.
Đối với các học sinh tiểu học, tin tức này còn chấn động hơn nhiều so với tin cô giáo Từ kết hôn.
Mặc dù cô giáo Từ đã cấm mọi người đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, nhưng chỉ cần tiệm tạp hóa còn mở cửa thì họ sẽ còn có khả năng lén lút mua đồ ăn vặt.
Cho dù tạm thời không dám đi mua, nhưng vẫn còn một chút hy vọng, một chút kỳ vọng.
Không ngờ tiệm tạp hóa vậy mà đã đóng cửa rồi.
Viên Kim Lai nhịn không được, hỏi cô giáo Từ: "Cô giáo Từ, sau này tiệm tạp hóa sẽ không mở lại nữa sao ạ?"
Trong phòng học không một tiếng động, toàn bộ học sinh trong lớp đều vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của cô giáo Từ.
Cô giáo Từ hỏi ngược lại Viên Kim Lai: "Làm sao em biết tiệm tạp hóa đã đóng cửa?"
Viên Kim Lai: "Em, em đi ngang qua tiệm tạp hóa, tình cờ nhìn thấy."
Cô giáo Từ nhìn Viên Kim Lai một cái, không vạch trần cậu bé, từ lớp học đến sân vận động, đến khu vực chịu trách nhiệm, đến phòng mỹ thuật, phòng âm nhạc… đi đâu cũng sẽ không đi qua tiệm tạp hóa, trừ khi cố ý đến tiệm tạp hóa.
Vì vậy, mấy ngày đầu sau khi học kỳ mới bắt đầu, không có học sinh nào trong lớp phát hiện tiệm tạp hóa đã đóng cửa, về phần Viên Kim Lai hôm nay làm sao phát hiện ra chuyện đó, cô giáo Từ đương nhiên biết rất rõ.
Nhưng mà dù sao thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa, sau này không ai có thể đến tiệm tạp hóa nữa, cô ấy cũng không truy cứu chuyện này, nói với các học sinh: “Đúng vậy, tiệm tạp hóa đã đóng cửa rồi, sau này sẽ không mở lại nữa. "
"A."
"Aaaaaa."
“Đừng mà.”
Bỗng chốc trong phòng học đều là những tiếng gào thét thảm thiết.
Lâm Tiếu xoay nửa người lại, Vương Hồng Đậu ở bàn phía sau đưa tay về phía trước, hai cô gái nhỏ nắm chặt tay nhau, cùng nhau chấp nhận tin xấu này.
Cô giáo Từ: "Sau này tiệm tạp hóa sẽ sửa thành phòng dụng cụ thể dục."
“Nhà trường đã thống nhất sau này vào các giờ ra chơi sẽ cho các em ăn thêm bữa ăn phụ, giờ giải lao buổi sáng một bữa, giờ giải lao buổi chiều một bữa.”
Vấn đề bữa ăn phụ đã được trường quyết định rồi, cô giáo Từ chỉ là truyền đạt lại cho các học sinh trong lớp thôi.