Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 248 - Chương 248.

Chương 248. - Chương 248. -

Ngay lập tức sự chú ý của mọi người đã bị bữa ăn phụ thu hút, mọi người đua nhau hỏi: "Bữa ăn phụ là gì ạ?"

"Bữa ăn phụ sẽ ăn những gì vậy cô?"

Cô giáo Từ: "Bánh mì, sữa và trái cây, sẽ có các món ăn khác nhau, sẽ luân phiên đổi món cho các em."

Tay của Lâm Tiếu lại bị Vương Hồng Đậu siết chặt, hy vọng mà họ vừa mới ấp ủ lại tan thành mây khói. Bánh mì, sữa, trái cây làm sao ngon như que cay, kẹo trái cây, sợi quả sung được.

“Tại sao tiệm tạp hóa lại đóng cửa vậy cô?” Các học sinh buồn bã hỏi.

Câu trả lời của cô giáo Từ không cách nào phản kháng được: “Bởi vì ăn đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các em.”

Không còn tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu như cảm thấy bầu trời trong trường không còn trong xanh nữa.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, ba người đứng ở cuối hành lang không có người qua lại, cả người yếu ớt dựa vào tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy sự buồn bã.

Vương Hồng Đậu: "Tớ muốn khóc quá."

Diệp Văn Nhân: "Tớ cũng rất buồn."

Lâm Tiếu: "Những học sinh mới vào trường năm nay làm sao hiểu được cái cảm giác có tiệm tạp hóa ở trong trường vui như thế nào, thật đáng thương."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dùng sức gật đầu, thật sự rất đáng thương.

Những học sinh lớp một các khóa về sau không thể nào trải nghiệm được cái cảm giác vui vẻ mà họ từng trải qua ở trong tiệm tạp hóa.

Chao ôi, các đàn em thảm quá đi.

Lâm Tiếu: "Tớ cũng thảm."

Khoảng thời gian vui vẻ mà cô trải qua trong tiệm tạp hóa ít hơn một năm rưỡi so với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.

Năm lớp 1, cô chưa chuyển vào trường này, sang học kỳ 1 năm lớp 2, cô không có tiền tiêu vặt.

Sau đó, khó khăn lắm mới có tiền tiêu vặt, mới qua một học kỳ thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa.

“Tớ thấy mình còn thảm hơn so với các học sinh mới vào trường.” Lâm Tiếu thở dài, các học sinh mới vào trường chưa bao giờ trải hoa cái cảm giác vui vẻ đó thì sẽ không biết mình đã mất đi thứ gì, nhưng cô đã từng trải qua cái cảm giác đó thì sẽ nhớ mãi về nó.

Diệp Văn Nhân nắm lấy tay Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: "Mặc dù tiệm tạp hóa không còn nữa, nhưng khoảng thời gian vui vẻ mà chúng ta đã trải qua ở tiệm tạp hóa, những kỷ niệm, những niềm vui đó sẽ mãi ở đó."

Vương Hồng Đậu: "Nhưng những kỷ niệm đó không thể ăn được." Cô bé muốn ăn kẹo trái cây và quả sung.

Lâm Tiếu gật đầu hùa theo Vương Hồng Đậu, cô muốn ăn thịt Đường Tăng và mức vỏ hồng.

Mấy ngày tiếp theo, trong lớp học đều là khung cảnh buồn rầu ảm đạm.

Viên Kim Lai: "Tiệm tạp hóa không còn nữa, đi học còn có ý nghĩa gì nữa đây."

Mặc dù Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai nói như vậy là không đúng lắm, nhưng không còn tiệm hóa, đi học thật sự thiếu mất một ít hứng thú.

Vài ngày sau, đột nhiên trong lớp lan truyền một tin đồn nói rằng tiệm tạp hóa trong trường đóng cửa là vì có một số phụ huynh góp ý với nhà trường, mong nhà trường dẹp bỏ tiệm tạp hóa.

"Là ai?"

"Là phụ huynh của ai?"

Các học sinh vừa hỏi qua hỏi lại vừa về nhà hỏi phụ huynh của mình.

Lâm Tiếu cũng về nhà hỏi mẹ và anh trai mình, cả mẹ và anh trai đều đảm bảo với cô rằng họ không có làm việc đó. Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Con biết mẹ và anh hai chắc chắn sẽ không làm việc đó."

Đến trường, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân trao đổi tin tức cho nhau.

“Phụ huynh tớ không có.”

“Phụ huynh tớ cũng không có.”

“Tớ cũng không.”

Sau khi trao đổi tin tức cho nhau, cả ba thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc là phụ huynh của ai đã đưa ra đề xuất này với nhà trường kia chứ?"

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã thành lập một "tiểu đội trinh thám" điều tra "chân tướng tiệm tạp hóa đóng cửa".

Ba người nghiêm túc điều tra mấy ngày nhưng không phát hiện được gì, chỉ có thể từ bỏ. Vụ án điều tra đầu tiên của "tiểu đội trinh thám" đã thất bại.

“Ủa sao gần đây Trần Đông Thanh không tìm chúng ta chơi nữa?” Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi.

"Đúng ha, sau khi tan học Trần Đông Thanh không tìm Lâm Tiếu nói chuyện nữa." Diệp Văn Nhân nói.

“Trần Đông Thanh cũng giống mấy nam sinh kia rồi sao, không chơi với con gái nữa?” Lâm Tiếu nhíu mày.

Sau khi vào lớp ba, đột nhiên trong lớp nổi lên một luồng gió, nam nữ không còn chơi chung với nhau như trước nữa, đa số đều là con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái.

Trần Đông Thanh vừa bước vào lớp học, nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người Lâm Tiếu, cậu bé vèo một cái chạy tít ra ngoài.

Cậu bé vẫn phải trốn một lúc.

Trốn cho đến khi ba người Lâm Tiếu hoàn toàn quên mất "tiểu đội trinh thám" của họ.

Bình Luận (0)
Comment