“A.” Trần Đông Thanh nửa đêm bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.
“Đông Đông, lại mơ thấy ác mộng sao?” Mẹ Trần Đông Thanh nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động lập tức tỉnh lại, bước nhanh đến trước cửa phòng Trần Đông Thanh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Gần đây Trần Đông Thanh thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, sau khi mẹ Trần Đông Thanh phát hiện thì đến đêm không dám ngủ quá sâu, vẫn luôn để ý đến tình hình của con trai.
“Mẹ vào đi.” Giọng Trần Đông Thanh rầu rĩ.
Mẹ Trần Đông Thanh đẩy cửa ra: “Mẹ bật đèn nhé.”
Bật đèn ngủ lên, mẹ Trần Đông Thanh nhìn thấy trên trán Trần Đông Thanh đầy mồ hôi lạnh.
Bà ấy cầm lấy chiếc khăn để cạnh giường, nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán Trần Đông Thanh, rồi rót cho cậu bé một ly nước ấm. Trần Đông Thanh uống cạn một hơi.
“Đông Đông, có thể kể mẹ nghe gần đây con đang mơ thấy ác mộng gì không?” Mẹ Trần Đông Thanh hỏi.
Trần Đông Thanh mím chặt môi, vẫn lắc đầu không chịu nói như trước.
Mẹ Trần Đông Thanh đã hỏi nhiều lần nhưng cũng không có cách nào, đành thở dài nói: “Nếu như còn mơ thấy ác mộng thì chỉ có thể cho con uống thuốc an thần thôi.”
Mẹ Trần Đông Thanh nhìn cậu bé nằm xuống: “Nhanh ngủ đi, để mẹ tắt đèn cho.”
Tắt đèn xong, trong phòng ngủ lại rơi vào bóng tối, mẹ rón rén đi ra ngoài. Trong bóng đêm, Trần Đông Thanh trợn tròn mắt không dám đi ngủ.
Cậu chỉ cần vừa nhắm mắt là cảnh tượng trong cơn ác mộng lại hiện ra.
Cậu mơ thấy mình bị Lâm Tiếu bắt được.
Trong mơ, trên tay Lâm Tiếu đeo băng cờ đỏ, phía trên in bốn chữ lớn “Tiểu đội trinh thám”, đột nhiên bắt cậu lại: “Là cậu.”
“Là cậu khiến cho tiệm tạp hóa đóng cửa.”
Trần Đông Thanh cầu xin tha thứ với Lâm Tiếu: “Thật xin lỗi, trước đó tớ cũng không biết chuyện này, nếu như tớ biết nhất định sẽ không để cho ông nội đưa ra đề nghị này với nhà trường, tớ cũng không muốn tiệm tạp hóa đóng cửa mà.”
Gương mặt Lâm Tiếu lạnh lùng, căn bản không nghe Trần Đông Thanh, cô quay lại tuyên bố tin tức này với hai thành viên khác trong “Tiểu đội trinh thám” là Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Vụ án đầu tiên của tiểu đội trinh thám, hôm nay rốt cuộc cũng đã được phá.”
“Trần Đông Thanh bị bắt về quy án.”
Cảnh tượng vừa thay đổi thì anh trai Lâm Tiếu đột nhiên xuất hiện.
Anh trai Lâm Tiếu cao lớn đeo kính râm, mặc áo da, là hình tượng Viên Kim Lai đã miêu tả vô số lần ở trên lớp, lấy ra từ bên hông một cây súng, chĩa về phía Trần Đông Thanh: “Pằng!”
Trần Đông Thanh lập tức hét lên tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Đây là ác mộng tối nay.
Cơn ác mộng mấy lần trước mặc dù không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng cơ bản là như vậy.
Trần Đông Thanh trợn mắt nằm trên giường thật lâu, sau đó quá buồn ngủ nên cũng ngủ thiếp đi. Sáng sớm rời giường, Trần Đông Thanh mang đôi mắt với hai quầng thâm rất to ăn bữa sáng.
Ông nội Trần Đông Thanh nhìn thấy thì chau mày: “Đêm qua lại mơ thấy ác mộng sao?”
“Không được, phải kê cho cháu một liều thuốc an thần thôi.”
Trần Đông Thanh ngáp suốt con đường đi học, đi đến trước tòa giảng đường, đi ngang qua khu vực lớp mình chịu trách nhiệm thì nhìn thấy Lâm Tiếu đang quơ cái chổi.
Hôm nay Lâm Tiếu là người trực nhật, trên cánh tay vừa vặn đeo một cái băng cờ đỏ. Hiện thực đột nhiên trùng khớp với ác mộng, Trần Đông Thanh bị Lâm Tiếu dọa đến mức hét to một tiếng, liên tục lùi về phía sau.
Lâm Tiếu cũng bị giật mình hét lên.
“Trần Đông Thanh, cậu làm gì vậy?” Cô đáng sợ như thế sao, tại sao Trần Đông Thanh nhìn thấy cô lại giống như đang gặp quỷ vậy.
Trần Đông Thanh không nói lời nào, cúi đầu chạy vào giảng đường như một làn khói.
Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất quét dọn vệ sinh xong, rồi cầm chổi chạy về lớp, vừa đặt cây chổi vào chỗ góc tường đằng sau lớp học xong là chạy về chỗ ngồi chất vấn Trần Đông Thanh: “Vừa nãy cậu bị làm sao thế?”
Trần Đông Thanh không dám nhìn thẳng mặt Lâm Tiếu, ánh mắt trốn tránh nói: “Không có, không có gì cả, là do tớ bị hoa mắt thôi.”
Lâm Tiếu đánh giá Trần Đông Thanh: “Gần đây cậu hơi là lạ đó nha.”
Trần Đông Thanh bị dọa đến mức trái tim đập thình thịch, Lâm Tiếu sẽ không đoán được chuyện ông nội cậu bé đã làm chứ? Cho đến khi Lâm Tiếu thu hồi ánh mắt, mở sách bắt đầu học bài, thì Trần Đông Thanh mới lén thở phào một hơi, cũng vội vàng mở sách.
Nhưng mà trong lòng cậu bé rối bời, đọc không vào được chữ nào cả.
Buổi chiều tan học về nhà, một bát thuốc trung y vừa nấu xong đang chờ đợi cậu bé.
“Uống cái này đi, giúp an thần đấy.”
Trần Đông Thanh bưng chén thuốc lên uống một hớp, thiếu chút nữa là ói ra.
Cậu bé miễn cưỡng nuốt xuống, khuôn mặt cũng nhăn thành mướp đắng. Trời ạ, sao mà khó uống thế, Trần Đông Thanh có kinh nghiệm uống thuốc trung y phong phú dám nói, đây là chén thuốc trung y khó uống nhất mà cậu bé từng uống.